Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Có một ngày


Có một ngày
Gió thôi hát chông chênh
Hoa nhỏ bên sân
Thôi lời tình khờ dại
Và mùa đông...
Nắng hanh cho ấm lại... trái tim...
Có một ngày trong ký ức im lìm
Những kỷ niệm... không là day dứt nữa
Trăng hẹn thề sẽ chỉ còn một nửa
Lãng quên người... quên lãng cả "yêu em"
Có một ngày
Đêm trở lại dịu êm
Trong giấc mơ
Trong vần thơ
Cũng không còn trăn trở
Bàn tay quen không chạm vào nỗi nhớ
Sóng chẳng gầm gào và biển cũng bình yên

Có một ngày
Ừ, sẽ có một ngày...
Anh sẽ quên và em cũng sẽ quên
Sẽ chẳng ai đớn đau khi nhìn thấy đối phương bật khóc
Sẽ không khát khao một lần thôi..được hôn lên mái tóc
Sẽ không khát khao một lần thôi lại được ôm trong vòng tay dáng vóc
Sẽ chẳng nghĩ ngợi gì khi nhìn người đi bên cạnh người yêu....

Có một ngày
Chẳng ai quan tâm đến ai nhiều
Em sẽ không hỏi anh: "Giờ anh đang ở đâu?"
Và rằng:"Anh có đang hạnh phúc?"
Có một ngày!
Sẽ chẳng còn quan tâm đến nhau trong mọi lúc
Em là am và anh chỉ là anh...
Sẽ có một ngày em không khóc niềm hạnh phúc mong manh
Và sẽ chẳng xót xa với nụ cười héo hắt
Đêm dần qua trăng rơi nghiêng đáy mắt
Em chờ...!
Giọt buồn nào là nuớc mắt của đêm?

 Hải Yến.


Gam Màu Cuộc Sống


Ngày xưa, thầy thường nói với em về gam màu cuộc sống.
Thầy chỉ tay về phía màu đỏ của mặt trời và bảo đó là gam màu của đam mê, chỉ tay về phía màu xanh của cỏ cây và bảo đó là gam màu của hi vọng, ngước nhìn bầu trời để thấy màu trắng của mây là màu của hạnh phúc và màu vàng của nắng là màu của yêu thương.
"Nhưng nếu là màu thì phải pha trộn được chứ ạ?".
Em thắc mắc hỏi lại. Thầy cười....
Rồi tới một ngày, thầy dẫn em đến một nơi mà em chẳng thể nào quên được. 

Nơi ấy có những đóm lửa âm ỉ cháy trong rừng cây đã bị thiêu đen rụi, có khói bay ngụt trời
- Phải, thầy đã dẫn em đến trước một bức tranh về chiến tranh để chỉ cho em biết sự pha trộn những gam màu của cuộc sống.
- Em đã thấy màu đỏ của máu nổi trên màu đen của khói lửa và nhạt nhòa dần trước màu xanh thấp thoáng của bầu trời trong cảnh đau thương.
-Đáng lẽ ra thầy đã có thể cho em thấy những gam màu tươi sáng hơn nhưng thầy đã làm điều ngược lại.
Thế mà, em lại thấy những gam màu trong bức tranh kia mới là gam màu đẹp nhất bởi trong màu đen của cuộc đời người ta đã nhìn và giữ được màu xanh của sự sống.
Cho tới bây giờ em mới nhận ra rằng ai cũng có một bức tranh cho riêng mình, sáng hay tối, đậm hay nhạt, rực rỡ hay dịu êm đều nằm trên cây cọ của bàn tay mình.
Cảm ơn thầy!


-Alexandra Kim

Tôi, Em Và Mưa


Cho đến bây giờ, tôi vẫn thường đến thăm em vào mùa mưa. Người thiếu nữ năm nào đã trở thành cô giáo.
Thường thì tôi ngồi im lìm, nhâm nhi tách trà dành cho khách, lâu lâu liếc nhìn. Em ngồi đối diện tôi qua chiếc bàn có chiều rộng quá khổ. Người thợ mộc vô danh nào đó đã cố tình tạo 1 khoảng cách giữa em và tôi trong chiều mưa này. Thấy đó mà xa xôi, nhạt nhòa như những cơn mưa của tôi thời thanh niên, như những cơn mưa của em thời thiếu nữ...
Lại bâng khuâng nhớ câu thơ:

"Thuở làm thơ yêu em
Trời mưa chưa ướt áo..."

Tôi xin cám ơn nhà thơ đã vì tôi mà viết một câu tâm đắc. Quả tình, những cơn mưa bay ngang thời 20 tuổi, chưa thể làm ướt áo, cho dù là mưa duyên mùa hạ hay mưa dầm mùa đông.

Bởi lẽ, thành phố của em có quá nhiều mái hiên người!
 Cho nên mưa chỉ là cái cớ để 2 người giả bộ co ro đứng gần nhau.
Làm sao ướt áo?
Và làm sao những bài thơ viết trong đêm tàn, nghiêm vần chỉnh điệu cho được?
Ôi chao  , những bài thơ nhòe nhoẹt mưa bay, lời-ý vụng về mà tôi cố tình bỏ quên trong tập sách, năn nỉ em cho mượn, chẳng đọc bao giờ. Mượn cho có lý do đem trả.
Và cũng từ những cơn mưa ân huệ đất trời ban phát... hình như chúng ta yêu nhau. Trong sạch như nước mưa, nồng nàn như đêm tối...
Để rồi những mùa mưa phiêu bạt, hình như ta xa nhau, xa nhau cho tới khi tôi thảng thốt biết mình đã mất em vĩnh viễn.
Em đã không đợi chờ mưa, đợi chờ tôi !?

Cõi trần gian này có quá nhiều mái hiên trú mưa, nhưng bây giờ tôi biết tìm đâu ra mái hiên ngày trước để được gần em đôi phút.
Sự đời xoay vần, những ngôi nhà đã thay ngôi đổi chủ, tôi trách gì em đã quên mái hiên xưa?
Quên những cơn mưa thời trẻ tuổi
Chiều nay, cơn mưa đầu mùa hạ lại xui tôi đến tìm em.
Nhưng chỉ để hoài niệm về 1 hình bóng cũ, tôi tự làm 1 cuộc phân ưu cho mối tình đầu của mình, có mưa làm nhân chứng, có em ngồi kia, khuôn mặt đàn bà đẹp, phảng phất 1 dung nhan quá khứ...

Trời mưa chưa ướt áo..."
 
Tôi xin mượn những cơn mưa đã rơi trên đời tôi, trong suốt quá trình rong ruổi, làm quà tặng cho em, thay thế những bông hồng mà thủa đó tôi chưa đủ lich lãm gởi em.
Cám ơn mưa, cám ơn em và cám ơn người làm thơ. Để khi tiễn biệt nhau về, tôi vẫn thầm đọc:

"Thuở làm thơ yêu em

                  Lê Nhược Mai