Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Pleime Và Tôi



Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương

Xin mượn hai câu trong bài hát “Còn chút gì để nhớ” của nhạc sỹ Phạm Duy để mở đầu cho bài viết này!
Vâng! Với Pleime, tôi là người khách lạ. Tôi biết đến Pleime- Trường Nữ Trung học - khi còn ngồi trên ghế giảng đường ở …Huế.
Những chiều bên giòng Hương Giang, anh bạn cùng lớp với tôi thường kể về ngôi trường nhỏ, nép mình dưới hàng cây cao vút, giữa lòng một thị xã vùng Cao nguyên miền Trung.

 Anh ấy đã có một thời ở thị xã vùng cao này với mối tình học trò dễ thương và thánh thiện.
Trong tôi, ngày ấy, Pleime vừa xa lại vừa gần. Tôi thường hình dung một thị xã mù sương “ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông”, ngôi trường nhỏ, thấp thoáng những tà áo trắng, những tiếng cười dòn tan vỡ òa ra trong không gian tĩnh lặng.
Số trời run rủi, nhiệm sở của tôi sau khi ra trường lại là Pleiku. Theo chuyến xe chạy than đầy bụi và khói, ì ạch leo từng ki lô mét đường, tôi đến Pleiku vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá.
Theo thư giới thiệu của anh bạn, trong những ngày đầu ở Pleiku tôi trọ ở nhà em!
“Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi”, Vâng! cô bé “của tôi” là như thế, dáng người mãnh khảnh, bờ vai gầy, mái tóc huyền dài ngang lưng. Đó là cô bé nữ sinh Pleime ngày xưa. Một lần nữa tôi lại có “duyên phận” với Pleime thân yêu. Nhà em ở đầu con dốc dài giữa phố. Đó là ngôi nhà bằng gỗ, nhỏ thôi, nhưng ở giữa một vườn cây rộng.
 Tôi còn nhớ cái giếng nhỏ, mỗi sáng em ra lấy nước, giếng có gàu, có ròng rọc nhưng không có tay quay. Em bảo “sợ tay quay ngược đánh phải tay” . Hồi ấy những lúc không đi làm tôi thường quanh quẩn bên em. 
Nhớ căn bếp rộng hơi bừa bộn vì củi, thùng tưới và các đồ làm bếp, căn bếp đầy những chữ “Chuột” viết vội bằng phấn. Em bảo nơi nào thấy chuột là em viết chữ “Chuột” vào đó để nhớ và tránh xa.
 Chao ơi là ngây ngô và dễ thương!. Em và tôi có đi thăm trường Pleime một lần, đó là lần đầu tôi đi họp nghe phân công nhiệm sở. 
Vì trể giờ nên ba em bảo lấy xe chở tôi đi, “tiếc” thay, xe hỏng mất yên sau, nhưng may là xe sườn ngang (kiểu xe nam) nên hai đưa tôi cũng chở nhau đi được.
 Em ngồi truớc, hai chân xếp một phía, tôi vòng tay sang hai bên, cầm ghi đông, đạp xe trên những dốc dài.
 Chiều hôm đó tôi chở em ngang trường Pleime, rồi đi về phía Biển hồ.
 Quá trường Phạm Hồng Thái, bên phải là một thung lũng nhỏ, em bảo đó là “Thung lũng Tình yêu”. 
Sau này mới biết, mọi người gọi đó là thung lũng Phạm Hồng Thái, nhưng… với tôi, đó là “Thung lũng Tình yêu” mãi mãi.
 Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác của buổi chiều hôm ấy, tóc em bay bay vươn vào mắt tôi, chỉ chừng ấy thôi, sao mãi vẫn không quên?! Khí hậu Pleiku ngày đó rất đẹp và lạ lẫm. Ngày có 4 mùa, buổi sáng, lúc tôi đi bộ theo những con dốc dài đến nơi làm việc, sương mù giăng kín trời, một lát sau, nắng lên, ấm và sáng như những ngày Xuân ở Huế.
 Đến trưa, trời cũng chói và nắng như những ngày Hè. Chiều về, gió lành lạnh, là vàng rơi, “đã nghe rét mướt luồn trong gió” như Xuân Diệu viết trong bài thơ “Đây Mùa Thu tới”.
 Nhưng ấn tượng với tôi nhất là những đêm mùa Đông, sấm ầm ì, chớp giật và mưa như trút nước, tất cả như muốn tỏ rõ sự uy nghi của núi rừng.
 Những đêm mưa như thế tôi và em đều không ngủ được, em quấn mềm ngồi nép một góc giường, ôm cây đàn ghi ta vừa đàn vừa hát, bao giờ cũng chỉ một bài:
Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về
Nhớ chân giang hồ
Ôi phù du….
(Phôi pha- Trinh Công Sơn)


và tôi! tôi cũng hát, hát cho em và cho cả tôi nghe, cũng chỉ một bài:

Sợi buồn con nhện giăng tơ.
Em ơi hãy ngủ, anh hầu quạt đây
Lòng anh mơ với quạt này
trăm con chim mộng
về bay đầu giường ...
Những lúc như thế tôi thấy như …không hiểu được lòng mình!.
Những buổi chiều tà tôi thường đứng ở cửa ngõ nhà em, nhìn xuôi về phố chợ và nhớ Huế quê hương, nhớ giòng Hương Giang da diết.
Không hiểu sao trong nỗi nhớ của tôi lại có bóng dáng của trường Pleime, với những tà áo dài trắng tinh khôi. Pleime ơi! ngày xưa – khi còn ở Huế - Pleime thật xa, bây giờ thì Pleime lại thật gần, thật gần nhưng sao thấy như trong ảo ảnh?!
Tôi vẫn tiếp tục đi theo con đường cũ, không dám đổi thay.
 Còn em! em đi đến một chân trời khác, gần 30 năm rồi tôi không gặp và cũng không biết tin em.
Năm trước - lúc bước vào tuổi 54 - một lần nữa, tôi lại có “duyên phận” với Pleime: tôi chuyển nhà về cạnh trường.
Nghe qua thì lạ, đó mà là “duyên phận” ư? Nhưng với tôi, điều đó làm tôi yêu Pleime hơn, bởi lẽ mỗi sáng thức dậy, nhìn qua cửa sổ, tôi lại thấy trường Pleime, sân trường vắng ngắt, hàng cổ thụ chìm trong sương.
 Ngôi trường mới nhưng sân trường và dãy nhà bên phải vẫn như những ngày xưa.
 Một chốc sau, đường đến trường đông nghịt, tiếng trẻ con cười đùa gọi nhau ơi ới. Rồi chiều về, sau giờ tan học, hay vào các ngày nghỉ, ngôi trường vắng lặng, trầm buồn và lòng tôi lại rưng rưng về một Pleime ngày ấy.
Huỳnh Công Toàn
 
 

Tuyết sa mạc


Người ơi có nghe không đông bắt đầu sang
Nắng chẳng còn đâu những ngày chói chang
Chuyến đò xưa sao càng ngày xa bến
Hay ai sang ngang đã mất rồi con đò xưa
Người ra đi bỏ xa vời tình nơi ấy
Đời người kiếp đợi chờ hai tiếng thủy chung

Người quý tộc, kẽ trung lưu hỡi có mấy ai?
Kiếp phong trần chạy theo ngày tháng hư vô.
Trời lập đông trên ngàn hoa lá
Sao trái tim ta dường như cũng hóa băng
Đời thăng trầm dấu chân đẫm máu
Biết đến bao giờ trăng lên ấm tảng băng trôi

Chốn bình yên ta tìm xin người hãy chỉ
Có phải mãi xa rồi một bóng hình ai
Sóng trôi vào bờ cuốn bay lời ước hẹn
Người xa rồi còn nơi đây mình ta với ta
Tuyết rơi chi cho đường trắng xóa
Làm mờ mắt người nên vắng dấu chân xưa

Mưa rơi chi cho người sợ ướt
Bước đi rồi khi nào nhìn thấy dấu chân khô
Đời người như kiếp sống ngoài sa mạc
Lúc lạnh cùng lúc nóng bỏng triền miên
Và ta chỉ là hạt cát không thể hóa sa mạc
Cũng chẳng thể là trăng ấm tảng băng trôi

  Xuân Đào.

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Weekend nghe Thanh Lan


Life +Style với Thuỳ Dương


Chút tản mạn mùa Thu ..


Bỗng thấy lòng ta thoáng xao động ,thêm chút tiếc nuối , ta vô tình bỏ quên thói quen ghi chép lại những cảm xúc trong ngày .
 Phải chăng mình quá bận rộn &, thích ôm nhiều việc làm khổ thân , đôi khi  PT không dám nói câu từ chối  với đồng nghiệp ,với bạn ,với ông boss .Chỉ vì  PT hay nể nang hay tại PT. sống tình cảm .
"Yesterday is History, Tomorrow is Mystery, Today is a gift, That's why it's called Present."
Hãy vui với hiện tại ,rồi sẽ không nói câu hối tiếc ,việc gì trong tầm tay mình ,ngay cả cơ hội hãy nắm bắt ( nhớ là đọc trong sách , ... cũng đúng nha )
Thời tiết thay đổi cứ như 4 mùa trong ngày ,bên này đang thu ,nhưng bên xứ Úc châu lại đang mùa spring !
Trái ngược và tức cười , nhưng dù sao chăng nữa khí hậu 4 mùa đem lại cho mỗi chúng ta bao nhiêu cảm xúc , mình vẫn thích 4 mùa Hồi tưởng lúc xưa ở Sgon chỉ có 2 mùa mưa ,nắng , giờ thì ta toại nguyện rồi !
Weekend chỉ vỏn vẹn 2 ngày ít ỏi , ta plan bao nhiêu thứ ,nhưng chẳng đủ thời gian làm xong, uh chán thiệt !
.Hi D
T. suy nghĩ lâu rồi ,nay có dịp
tâm sự với với bạn già luôn nha :
T nhớ là D.có nói lên cyber cũng chỉ là hobby , clear stress , vậy thôi , nếu ta chỉ biết có công việc ...thì cuộc sống ta rất nhàm chán , vô vị lắm ban già đồng ý ko ?
PT .cũng giống y chang D. stress làm điên đầu ,  PT lên net nghe nhạc , hay PT đọc mấy chuyện dzuidzui & PT  lấy lại quân bình cho mình , nhưng công việc & gia đ
inh
vẫn là quan trọng nhất.
 Weekend  PT  cũng còn bao việc ko tên xếp hàng chờ T, giải quyết .
 T ra vườn trim cây , cũng là clear stress
có khi còn sơn fence hay thay bóng đèn hư , cầm  búa, kềm ,cũng rành lắm nha D.
Ah PT  kể vậy để D,biết PT,ko dành t/gian cho net  nhiều, PT. limit 2hr/ng
PT
không quan trọng hay chú ý lời khen ,tiếng chê đâu :" ai chê ta mới là bạn ta" .
Ai chỉ cho ta ưu khuyết điểm cho mình sửa đổi mới quý D, đồng ý ko ?
Còn chuyện PT dành sự cảm mến , trân quý cho ban là do sự đồng cảm về văn chương , thi ca ,âm nhạc ...
PT. sống nội tâm , nghiêng về tinh thần ,nên chia sẻ buồn ,vui là PT ,feel happy lắm rồi .
Tuy không dám ví von  PT & DT là Bá Nha -Tử Kỳ , nhưng có người bạn tâm giao ,cho mươn bờ vai , để giảm bớt phiền muộn , đau khổ cũng tốt hơn ôm trong lòng , D. thấy sao ?
Thương bạn , yêu quý bạn nên  PT luôn trân trọng dành sự quan tâm , ân cần ,là chuyện phải làm mà D.
Bạn là phúc lộc God ban tặng cho PT,nên ai là bạn PT là bạn forever đó D,à !
Ba PT ,còn nói :" Con à hãy làm người bình thường nhưng với cái tâm của con , và hướng về chân ,thiện ,mỹ , giữ cho tâm bình an , tránh mọi ghen tuông , đố kỵ ,hay bon chen mà đánh mất nhan cách con nhé !
 

Autumn 2013
PT 


Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Bee Uyen Phuong Than -Pianist



Phép Thử Của Socrates


Tương truyền vào thời Hy Lạp Cổ đại, một bữa nọ có người tới gặp nhà hiền triết vĩ đại Socrates và bảo “Ngài có biết tôi mới nghe được một câu chuyện xấu về người bạn của ngài không?”.
Sau một thoáng trầm ngâm, Socrates từ tốn đáp: “Trước khi nghe ngài kể, tôi muốn ngài dành một chút thời gian để lọc lựa những gì ngài định nói. 

Tôi gọi đó là phép thử lọc 3 lớp.
Lớp thứ 1 lọc tìm Sự thật

 – Ngài có tin tuởng tuyệt đối rằng những điều mà ngài định kể cho tôi nghe là sự thật?
“Không, thực ra tôi chỉ nghe người ta kể lại thôi và…”.
“Rõ rồi, chính vì thế ngài không biết những điều ngài định nói có phải là sự thật hay không”.
Socrates nói.
“Nào, bây giờ chúng ta qua lớp lọc thứ 2 được dùng để tìm ra Thiện Ý. Ngài có khẳng định rằng ngài hoàn toàn xuất phát từ thiện ý không, khi định kể cho tôi nghe những chuyện xấu của bạn tôi?”, Socrates hỏi.
“Không, ngược lại…” Vị khách của Socrates trả lời.
“Thế nên những chuyện xấu của bạn tôi có thật hay không vẫn là một câu hỏi”
“Xin ngài chớ vội buồn” 

- Socrates nói, “có thể ngài sẽ qua lớp lọc còn lại” “Xin ngài cho tôi biết: Chuyện mà ngài sắp kể đấy, Có ích cho tôi hay không?”.
 Người kia đáp: “Không”.
Socrates nhìn vào mắt của vị khách và nói “Nếu câu chuyện ngài định kể cho tôi nghe chưa chắc đã là sự thật và cũng không xuất phát từ thiện ý và chẳng có ích gì cho tôi, thì ngài định kể để làm gì? Và liệu tôi sẽ nghe và tin chăng?
Khi  ta đứng trước một sự vật sự việc do người khác kể, đừng vội tin nó, mà hãy dùng phép thử lọc 3 lớp để tìm ra chân lý. 

Đó chính là một kinh nghiệm sống.'

            St

Cười cho đời đỡ buồn


Nhật ký đi thi: 
 "Nhận đề, 
cầm đề, 
đọc đề,
xé đề, 

chửi thề..
. ra về".
- Một ngày có 24 giờ, cho nên trong một két bia chỉ có 24 chai.
 - Đừng tự hào vì nghèo mà học giỏi. Hãy  tự hỏi vì sao giỏi mà vẫn nghèo
 - Sống là phải cho đi. Hãy cho đi tất cả những gì
bạn có, để rồi hối hận nhận ra rằng đòi lại sẽ rất khó.
- Đừng bi quan, trong cái rủi nó còn có cái xui…
 - Nghệ thuật che lấp sự bất tài cũng đòi hỏi
không ít tài năng.
- Đời là bể khổ mà chúng sanh thì... không biết bơi.
 - Muốn thắng trong điền kinh thì tốt nhất là vừa chạy vừa... rải đinh.

Nhận được thư em lúc nhá nhem
Mừng mừng tủi tủi mở ra xem
Trong thư em viết dăm ba chữ
"Anh hỡi!... ngày mai nó lấy em".

Trăm năm Kiều vẫn là Kiều
Ăn xong rửa chén là điều dĩ nhiên.
 

St 

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Bữa trưa với Thượng đế


Có một cậu bé muốn gặp Thượng đế. Cậu biết rằng phải đi cả một quãng đường rất dài mới có thể đến được nơi ở của Người, nên gói ghém mang theo bên mình những chiếc bánh Twinkie và cả sáu hộp nước trái cây, rồi bắt đầu cuộc hành trình.
Khi đi qua được khoảng ba dãy phố, cậu gặp một bà lão. Bà đang ngồi trong công viên, chăm chú nhìn lũ bồ câu. 
Cậu bé ngồi xuống cạnh bà và mở túi xách của mình ra.
 Cậu định uống một hộp nước trái cây, nhưng chợt để ý thấy bà lão có vẻ đói, nên không ngần ngại mời bà một chiếc bánh.
Bà cảm ơn, cầm lấy bánh và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà tươi tắn đến nỗi cậu bé muốn trông thấy một lần nữa, thế nên cậu mời bà một hộp nước trái cây.
 Bà lại cười với cậu. Cậu bé cảm thấy rất vui sướng!
Họ ngồi đó cả buổi chiều, ăn bánh và mỉm cười với nhau, họ không cần nói với nhau một lời nào. Khi trời bắt đầu tối, cậu bé cảm thấy mệt nên đứng dậy ra về. 
Đi được vài bước, cậu quay trở lại, chạy đến bên bà và ôm bà.
 Bà cười với cậu - một nụ cười đẹp nhất mà cậu từng được thấy.
Không lâu sau, khi trở về nhà, mẹ cậu rất đỗi ngạc nhiên vì nét mặt tươi tắn hân hoan của cậu.
Mẹ cậu hỏi: "Hôm nay có chuyện gì mà trông con vui thế?". 
Cậu trả lời: "Con đã ăn trưa với Thượng đế mẹ à!" trước khi mẹ cậu kịp nói, cậu lại tiếp: "Mẹ biết không, Người có nụ cười đẹp nhất mà con từng thấy!".
Trong khi đó, bà lão cũng về tới nhà, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui. Con trai bà lấy làm ngạc nhiên trước niềm hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt bà: "Mẹ ơi, hôm nay có chuyện gì khiến mẹ vui đến thế?"
Bà đáp: "Mẹ ăn bánh Twinkie trong công viên với Thượng đế." trước khi con trai bà kịp nói, bà lại tiếp: "Con biết không, Người còn bé hơn là mẹ nghĩ cơ đấy!".
Thông thường chúng ta không xem trọng giá trị của một cái vỗ về, một nụ cười, một lời nói tử tế, một lời khen chân thành hoặc một sự quan tâm nhỏ nhặt nhất.
 Tất cả chúng đều có một sức mạnh tiềm tàng để biến chuyển đời sống chúng ta. Hãy luôn trân trọng những ai đã, đang và sẽ đi qua đời bạn.

                                                          Mint - theo Mosstories 

Dư vị từ những tình bạn nhạt nhòa




Này Bi ơi này Lữ ơi
hồi tụi mình còn học lớp ba
nắng chắc vàng hơn bây giờ nhỉ?
( Nguyễn Hồi Thủ)

Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp 2. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.

 Một hôm kia, tôi chợp nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhung bạn có vẻ ngại ngần...
Và tôi, sau mấy câi xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. 

Chia tay bạn ra về, tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm.
 Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhung những ngã rẽ cuộc đời đã khiến chúng tôi khôn còn gì chung để chia sẻ với nhau...
Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ những tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhung người ta quên không nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể là một bước ngoặt.
Đó là thời điểm của những đổi thay về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm...
Những thay đổi đến từ từ và không hề theo trình tự nào, không giống nhau ở từng người một. 

Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi , cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.
Những người bạn đồng hành cùng ta đi qua thời mới lớn chông chênh này nhiều khả năng sẽ là những người bạn thân thiết và chân thành nhất mà ta có được trong suốt cuộc đời.
Đó là những người đã nhìn thấy ta trong quá trình lột xác, có khi từ xấu xí trờ nên xinh đẹp, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, hoặc ngược lại. Người đã chứng kiến những thay đổi lạ kì nhưng vẫn ở bên cạnh ta, và người đã thay đổi nhưng em vẫn cảm thấy rất thân quen.
Có nhiều khả năng đó sẽ là một người bạn thân thiết.
Giai đoạn thơ ngây và thường vô vụ lời này là cơ hội tốt nhất để tìm được một tình bạn thân thiết. Em có thể có nhiều mối quan hệ trong đời được mệnh danh tình bạn, nhưng những người bạn thân thiết thì thật sự hiếm hoi. Vì thế, hãy cố giữ chặt lấy họ.
Nhưng nếu....
Nếu ta không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cản được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, nhưng cũng có khi, ta đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời ấu thơ giừo bỗng trở nên xa lạ.
 

Có thể đó là lỗi của ta, có thể đó là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, nhưng có thể ( và cũng thường như thế ) là không ai có lỗi. Mary Tyler Moore đã nói rằng : " Đôi khi , bạn phải quen biết một người thật sự sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lại.".
Cuộc sống đang chảy về phía trước. ta đổi thay và bạn cũng đổi thay.

 Sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng, nhưng cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó rồi thôi.

Những người bạn của cuộc đời
Có người như tấm gương
Có người như cái lược
Có người như con dao
Có người như ngụm nước...
( Nguyễn Hồi Thủ )

Theo sự đưa đẩy của cuộc đời ( và đôi khi của cả lòng người ) , ta có thể kết thân rồi sau đó phải giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường.
Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữ cho tình bạn lâu bền. Nhưng dường như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc.
Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn ( đã từng ) đẹp cũng là một nghệ thuật.
Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê cà pháo, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, nhưng vẫn không hề ghét bỏ nhau.
Nếu sống chân thành, em sẽ hiểu là đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi - nhẹ nhàng trong luyến tiếc .

 Bởi sự thân mật một cách gượng ép- cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa - sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm.
Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó- trong một ngăn ký ức của ta- để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình rung lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ

" Về đâu dăm người bạn nhỏ
tựa những vì sao đêm
lấp lánh trong dòng Ngân Hà của trí nhớ"
(Nguyễn Hồi Thủ )

Và điều đáng kể nhất, chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta. Những dư vị ngọt ngào như một tình bạn - dù đã nhạt nhòa.

P
hamLữ Ân

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Tôi đi tìm tôi


Tôi đi tìm tôi
Bằng cột mốc thời gian tuổi thơ ngày đã cũ
Bằng bông hồng vừa chớm nụ đã tàn phai…
Tôi đi tìm tôi
Trong khu vườn lóng lánh giọt sương mai

Những chiếc lá còn run. 
Những cánh hoa còn nằm nguyên hôn đất
Tôi đi tìm tôi giữa tháng ngày tất bật
Rất thật thà và cũng rất gian nan

Tôi đi tìm tôi
Bằng một chuỗi hành trình hạnh phúc chứa chan
Bằng một rổ bình yên lan tràn trong ký ức
Cuộc đời rộng dài với bao điều ảo thực
Sức con người đâu rộng lắm vô biên…
Tôi đi tìm tôi muôn nẻo khắp trăm miền

Nơi bức tường thời gian rong rêu giờ đã phủ
Tôi đi tìm tôi khi tình yêu đã cũ
Quá khứ ngủ vùi trong khao khát một bình minh
Tôi đi tìm tôi khi sợ hãi chính mình
Tôi đi tìm mình… giữa gió lạnh mưa tuôn

 Hoàng Yến Anh.

Bay Đi Thầm Lặng"


Mấy hôm rồi, một mình tôi ở nhà, một mình tôi hưởng cái lành lạnh buồn buồn, ôm cây đàn tôi tập lại bài hát mới
" Có chút lệ nhoà trong phút hôn nhau, có những vực bờ chôn theo tình đầu. Có tiếng thở dài dưới gió thu đông.

 Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng." Trời buồn, một mình buồn, bài hát buồn, tôi chợt thấy lênh đênh lãng đãng, tôi trôi dần về kỷ niệm.
Cuộc đời tôi, mỗi bước đi qua, mỗi kỷ niệm. Vui buồn hay thương đau cũng như nhau, cũng là kỷ niệm cũng làm lòng mình ấm lại trong những ngày chớm thu. Tôi đang bước về khoảng trời yêu thương nhất của một thời, tình yêu còn mới như trang giấy, mới viết một chữ yêu.
Đà Lạt của năm 1962. Bắt đầu cho tôi những ngày sống thần tiên. Tôi yêu cái thành phố - đi dăm phút lại gặp nhau, trên những con dốc, những mái nhà ngói nhỏ thấp thoáng cao thấp trên những sườn đồi.
Con gái Đà Lạt má đỏ, môi hồng, da trắng tóc dài giản dị mà duyên dáng nhẹ nhàng như con gái Huế.

 Những chiều nắng vàng, tôi trốn bạn bè lên đồi Cù, nằm một mình dưới gốc thông, lắng nghe gió thổi mơn man trên tóc trên da, có lúc đi bộ vòng vòng trước vườm ươm cây cạnh Hồ Xuân Hương, có lúc một mình ngồi uống ly cà phê sữa nóng tại nhà thủy tạ đợi chiều xuống. 
Rồi lại một mình đón xe đò về nhà. Đi xe đò, xe lam ở Đà Lạt cũng là một cái thú. Dù đi một mình hay với bạn bè.
Tôi yêu Đà Lạt như yêu Huế, yêu bờ sông Thạch Hàn. Rời Sài Gòn lên Đà Lạt, lúc đó tôi 17 tuổi. Quyết định một mình và ra đi một mình. Tôi bắt đầu hát ở Night Club ở Đà Lạt ngày 15-11-1962.
Cái nhà hàng nằm ngay bên cạnh đường đi trại Hầm. Cũng từ ngày đó tôi tự coi tôi như người Đà Lạt, người của Đà Lạt. Không có một nơi nào của Đà Lạt mà tôi không đặt chân đến. Không có tiệm ăn nào, món ăn nào ở Đà Lạt mà tôi không nếm qua.

 Từ Mekong, Sanghai, đến tiệm Mì Quãng Ngọc Diệp, bà bún riêu chợ Hoà Bình, bao nhiêu năm sau dù đã rời xa Đà Lạt tôi vẫn ghé thăm mỗi khi trở lại. Phở Ngọc Lan, cơm thịt đông, dưa chua Bắc Hương, café Tùng... Gần như ngày nào tôi cũng có mặt.
Cái thành phố lên cao xuống thấp, nhỏ như bàn tay, mọi người đều quen biết nhau. Bây giờ người đã chết, người còn sống với bao nhiêu trách nhiệm bổn phận của gia đình. Nhắc nhớ là một chuyện không nên.

 Dù lòng tôi, tận trong thâm tâm tôi, tôi không hề quên. Có điều tự nhủ. Số phận. Mỗi người một phần số. Dòng đời trôi quanh co có khi xui người lỗi hẹn hò. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm một thời, còn mãi những mộng mơ....
Giờ tuổi đã lớn, con cái đã lớn, có những buổi hiều mưa buồn một mình như chiều hôm nay, tôi chợt thấy lại sống trong những kỷ niệm tôi đã đào sâu chôn cất bao nhiêu năm...
Tôi đã tự nhủ với lòng rằng tất cả chỉ là định mệnh, trời đã cho ta thế, ta nhận thế. Tôi đã hài lòng, an phận với hạnh phúc gia đình đơn sơ như hôm nay.
Lẽ ra tôi không nên viết những điều này lên báo. Nhưng khổ nỗi, tôi chỉ có thể viết được những điều tôi nghĩ, không thể khác hơn.... Có những lúc cơn nhớ nhà nổi lên bất tử. Đang ngồi tự nhiên la lớn.... Trời ơi nhớ nhà quá, nhớ Đà Lạt quá, nhớ Huế quá....
Tôi ở Đà Lạt 5 năm, ai kêu ai rủ về Sài Gòn cũng lắc. Đà Lạt với tôi là nhất. Đà Lạt như chỗ ẩn náu thần tiên, thân thiết yêu thương tôi. Nhưng sau cùng tôi phải cắn răng bỏ Đà Lạt ra đi, để bước vào một định mệnh khác. Một hạnh phúc. Một bất hạnh khác.
Sau đó nhiều lần tôi trở về thăm Đà Lạt như đứa con xa về nhà.

 Không phải xa lạ như một người khách bất chợt trên đường ghé qua. Lần sau cùng tôi và một người của Đà Lạt về thăm nhà nhưng cây cầu La Ngà đã gãy, chúng tôi phải trở về. 
Từ đó tôi không bao giờ thấy lại người đó của Đà Lạt và cũng không bao giờ hy vọng về nhà nữa.
Những đêm ngồi một mình đến 4 giờ sáng, nhiều lúc quạnh quẽ cô đơn, tôi nhớ Đà Lạt biết đến chừng nào.
Nhất là café Tùng, bến xe đò Minh Trung, và con đường hun hút thông reo qua hồ Than Thở đến trường Võ Bị.

 Từ ở đó, cuộc đời tôi qua nhiều húc quanh, từ ở đó nơi đêm đêm tôi hát Đời ca hát ngày tháng cho người mua vui. Nơi tôi khóc ngày mới đến, tôi đã khóc ngày ra đi, tôi đã tiếc nuối không được trở lại để sống cho niềm mơ ước của mình một lần.
Có còn bao giờ không em
Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng, có ai nghe thấy tiếng thổn thức đó chăng? Hay chỉ mình tôi, tôi nghe tiếng tôi thở dài trong đêm với Đà Lạt, với niềm mơ ước của tôi


Khánh Ly 






Tâm Tình Với NS Diệu Hương


8 việc không nên làm hàng ngày


Bạn sẽ không chỉ làm việc hiệu quả hơn mà quan trọng hơn bạn sẽ còn cảm thấy cuộc sống thật sự dễ chịu. 
Dưới đây là 8 điều mà trong cuộc sống hiện đại ngày nay bạn nên lưu ý để tránh bị cuốn vào guồng xoáy của xã hội với bộn bề lo toan. 
1. Không sử dụng điện thoại trong lúc đang nói chuyện với người khác
Đã đến lúc bạn lên cơn nghiện chơi game trên điện thoại, bạn hỏi: "Điện thoại chị đang kêu ạ? À, hình như là điện thoại em". 
 Bạn cố gắng nói khéo nhưng thực chất là vẫn chúi mắt vào cái điện thoại của mình. Và bạn lại nói: "Chờ chút, để em trả lời tin nhắn này đã…".
 Hoặc có thể bạn còn không thèm nói gì. Tự dưng, bạn ngừng nói, ngừng chú ý, và rút điện thoại ra.
Bạn muốn nổi bật ư? 
Bạn muốn là người mà ai cũng yêu quý vì khi nói chuyện với bạn, họ coi bạn như là người quan trọng nhất trong cuộc sống của họ? Hãy ngừng việc dùng điện thoại.
 Cái điện thoại không biết là bạn đang không chú ý lắng nghe, nhưng người khác, họ biết đấy. Và những người bên cạnh thực sự không hề thích điều này. 
2. Không làm nhiều việc trong một cuộc họp
Cách đơn giản để làm người thông thái nhất trong phòng là tập trung cao độ. Bạn sẽ bất ngờ về những gì bạn học được, cả về chủ đề của cuộc họp lẫn về những người trong cuộc họp đó nếu bạn ngừng việc làm nhiều thứ cùng lúc để tập trung hơn.
 Bạn sẽ hiểu rõ và sâu hơn những ẩn ý, bạn sẽ thấy những cơ hội để gắn kết các điểm, và bạn sẽ tìm thấy các cách khiến bạn trở nên không thể thiếu được với những nhân vật quan trọng trong phòng họp.
Rất dễ thôi, bởi vì bạn là người duy nhất đang cố gắng làm việc đó. Và bạn cũng sẽ là người duy nhất thành công trên rất nhiều phương diện.
3. Đừng nghĩ về những người không liên quan tới cuộc sống của bạn
Hãy luôn tin rằng những người sống trên hành tinh sẽ vẫn ổn khi không có bạn.
 Nhưng gia đình bạn, bạn bè bạn, nhân viên của bạn - tất cả những người thực sự quan trọng đối với bạn - có thể đang gặp chuyển gì đó bất ổn. Hãy dành thời gian và sự quan tâm cho họ. Họ là những người xứng đáng với điều đó.
4. Không dùng nhiều loại phương tiện thông báo
Bạn không cần phải đọc ngay khi bạn vừa nhận được email, tin nhắn, tweet, hoặc bất kỳ một thứ nào hiện lên màn hình điện thoại hay máy tính của bạn.
Nếu một việc thực sự quan trọng đối với bạn, nó xứng đáng để bạn làm nó mà không bị gián đoạn. Hãy tập trung hoàn toàn vào những gì bạn đang làm. Sau đó, hãy chú ý tới lịch của bạn (chứ không phải lịch của người khác), và ghé qua chỗ khác xem chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng sau đó hãy lại quay lại làm việc ngay. Tập trung vào việc bạn đang làm quan trọng hơn nhiều việc để ý xem người khác đang làm gì. Họ có thể đợi bạn. 
Còn bạn, và những gì thực sự quan trọng đối với bạn, không thể đợi họ được.
5. Không để quá khứ định đoạt tương lai
Các sai lầm đều đáng quý. Hãy rút ra bài học cho chính mình.
 Nhưng sau đó hãy tạm quên đi và tiếp tục làm việc. Nói dễ hơn làm?
 Điều này phụ thuộc vào góc nhìn của bạn. Khi xảy ra một vấn đề gì đó, hãy chuyển hoá nó thành một cơ hội để học điều mà bạn chưa được biết - đặc biệt là những điều về bản thân bạn.
Khi người khác làm sai điều gì, hãy biến đây thành cơ hội cho sự độ lượng, vị tha, và thông cảm. 
Quá khứ là thời gian để luyện tập. Quá khứ đem đến cho bạn những bài học, nhưng không quyết định con người của bạn - trừ khi bạn để chuyện đó xảy ra.
6. Đừng chờ cho đến khi bạn chắc chắn là sẽ thành công
Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy chắc chắn về thành công của ý tưởng mới, nhưng bạn có thể cảm thấy chắc chắn rằng bạn sẽ cam kết cống hiến hết mình cho ý tưởng đó. 
Và bạn có thể cảm thấy chắc chắn rằng bạn sẽ làm lại lần nữa nếu bạn thất bại.
 Đừng chờ đợi nữa. Bạn sẽ không mất nhiều thứ như bạn nghĩ đâu. Ngược lại, bạn có thể đạt được rất nhiều thứ đấy.
7. Không nói xấu sau lưng người khác
Nếu bạn đã bép xép với nhiều hơn một người về một việc mà bạn A đang làm, không phải là tất cả sẽ tốt hơn nếu bạn tiến đến và trực tiếp nói với A về việc đó?
 Và nếu bạn không phải là người phù hợp để “khuyên bảo” bạn của mình, thì có lẽ bạn cũng không nên nói xấu về A.
Hãy dành thời gian để trò chuyện về những thứ có ích hơn.
 Bạn sẽ làm được nhiều việc hơn - và bạn sẽ được tôn trọng hơn đấy.
8. Đừng nói "có" trong khi bạn muốn nói "không"
Từ chối một yêu cầu của đồng nghiệp, khách hàng, và kể cả bạn bè là rất khó.
 Nhưng hiếm khi việc nói "không" thực sự tồi tệ như bạn nghĩ.
 Phần lớn mọi người sẽ hiểu thôi, và nếu họ không hiểu, bạn có nên quan tâm quá nhiều đến việc họ nghĩ gì?
Khi bạn nói "không", bạn sẽ cảm thấy áy náy trong một thời gian ngắn.
 Khi bạn nói "có" với một việc mà bạn không thực sự muốn làm, bạn sẽ thấy không vui trong một khoảng thời gian rất dài - ít nhất là cho đến khi bạn hoàn thành công việc mà bạn đã gượng gạo nhận làm. Vậy hãy can đảm thể hiện cảm xúc của mình. 

                                                       Văn Hiến
                                            theo Inc 

Bởi những khát khao


Anh có nhớ về một thành phố mưa
Nhiều thêm trong tâm thức những ngày gió thốc
Kỷ niệm như là con người không biết làm cách nào để bật khóc
Cứ nghẹn lại day dứt nơi tim

Anh thấy khát khao mình trong mỗi cánh chim
Mang bạt gió về trên bầu trời rộng
Anh thấy khát khao em như một ngày nắng nóng
Tất cả những bình yên tìm vào một tán cây

Anh nhớ cả thành phố giữa tháng ngày mưa bay
Những câu hỏi và những điều không nói
Những cái nắm tay từ cuộc đời xa vời vợi
Của một con người mà sau đó sẽ quay đi

Thành phố mưa trên những giậu tường vi
Chẳng phải mùa đông hay mùa thu không đứng lại
Là tại khát khao của tuổi thanh xuân đã cuốn ta đi mãi
Để nỗi muộn màng nở trên mỗi cánh hoa

Anh cứ hình dung về thành phố đã đi qua
Nỗi nhớ cuộn sâu trong lòng như người không biết cách nào để bật khóc
Những day dứt ẩn đằng sau nụ cười khó nhọc
Lúc một con người tập chấp nhận đớn đau

Hơn một niềm quên - nhớ đã rất lâu
Trong suối mắt cũng hình như kiệt mất
Anh nhớ về một thành phố giữa bộn bề tất bật
Có một con người đã chìm vào dưới những tán cây!

Nguyễn Trường Phong.