Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Đêm đông -Nguyễn Văn Thương




Chiều chưa đi màn đêm buông xuống
Đâu đây buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Cùng mây xám về ngang lưng trời.

Thời gian như ngừng trong tê tái
Cây trút lá cuốn theo chiều mây
Mưa giăng mắc nhớ nhung tiêu điều
Sương thướt tha bay ôi đìu hiu.

Đêm Đông
Xa trông cố hương buồn lòng chinh phụ
Đêm Đông
Bên song ngẩn ngơ kìa ai ngóng chồng
Đêm Đông
Thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư
Đêm Đông


Ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng
Gió nghiêng chiều say
Gió lay ngàn cây
Gió nâng thuyền mây
Gió reo sầu riêng
Gió đau niềm riêng
Gió than triền miên
Đêm Đông
Ôi ta nhớ nhung đường về xa xa
Đêm Đông
Ta mơ giấc mơ gia đình yêu thương
Đêm Đông
Ta lê bước chân phong trần tha hương
Có ai thấu tình cô lữ đêm Đông không nhà... 


Bi khúc"Đêm đông -NS Nguyễn Văn Thương có thể nói là một trong những bài hát hay nhất thuộc thể loại của những phẩm tiền chiến.
Ngay từ giai điệu đầu tiên,cùng ca từ của bài hát đã đi thẳng vào tâm hồn,trái tim của hàng triệu khán thính giả với một lý do rất dễ hiểu;ai cũng thấy có mình ở trong tiếng nhạc,lời ca của tuyệt phẩm này.

                    St  


                  

Tin Vào Chính Mình


Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét"
Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc.

 Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ ràng rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng.
 Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người. Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi.
 Hạnh phúc đã ngủ yên trong ngăn kéo của quên lãng.
Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ.
Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những phút giây như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh. Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Đời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu cuộc đời. 

Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội. Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.
 Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. 
Hãy đi đến tận cùng của tuỵêt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. nỗi cinh nhục đã đưa ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường. 
 Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Đôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loại.Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc ngọt. chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
Như thế, với cuộc đời , tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục.

 Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
Chúng ta đã đấu tranh. Đang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. 

Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn đến sự băng hoại.
Nhân loại, mỗi ngày đang cố bày biện những tiệm tạp hoá mới.

 Đóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại:đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ , vong thân...
Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng.

 Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. 
Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.

             TCS
Sài gòn, tháng 11-1992

                                           

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Nghe lại vài ca khúc phổ thơ trong mùa Giáng Sinh




Trong mấy ngày qua, khắp nơi đâu đâu cũng đều vang vang những ca khúc quen thuộc. Nghe nhạc, biết là mùa Giáng sinh đang về. Những ca khúc như Đêm Thánh Vô Cùng, Mùa Sao Sáng, Chiều Bên Giáo Đường, Kinh Chiều, Bài Thánh Ca Buồn, Tà Áo Đêm Noel,.. cũng tràn ngập không gian và trí nhớ chúng ta cùng với những bài thánh ca quen thuộc với người Việt Nam như White Christmas, Holy Nights, Santa Claus is coming to town, Jingle Bells, Feliz Navidad, The Little Drummer Boy, Ave Maria, … đang vang vọng khắp nơi.

  Và trên truyền hình, trên đài phát thanh, trên những chương trình nhạc… trong những quán cà phê, trong các thương xá, mọi nơi mọi chỗ, không khí Giáng sinh tràn ngập trong những dòng nhạc ấy.
  Hãy đọc/nghe lại ca khúc Con Quỳ Lạy Chúa Trên Trời dưới đây của Nhất Tuấn do Phạm Duy phổ nhạc, tự nhiên sao thấy nhớ quá những ngày còn trẻ.
 
Con quỳ lạy Chúa trên trời sao cho con lấy được người con yêu đời con đau khổ đã nhiều kể từ thơ dại đủ điều đắng cay số nghèo hai chục năm nay xây bao nhiêu mộng trắng tay vẫn nghèo mối tình đầu chót bọt bèo vì người ta thích chạy theo bạc tiền
  âm thầm trong mối tình điên cầm bằng Chúa định nên duyên bẽ bàng bây giờ con gặp được nàng không giàu, không đẹp không màng lợi danh chúng con hai mái đầu xanh
 chắp tay khấn nguyện trung thành với nhau thề nhau sóng gió bể dâu để yêu.. trước cũng như sau,.. giữ lời Người ta lại bỏ con rồi Con quỳ lạy Chúa trên trời thương con.

Và một ca khúc của Trần Thiện Thanh phổ từ một bài thơ của Hàn Mặc Tử, một thi sĩ làm thơ bằng cả cuộc đời đau đớn của mình, bằng bệnh tật ác nghiệt phong cùi dày vò thể xác mình.
Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút mỗi lời thơ đều dính não cân ta bao nét chữ quay cuồng như máu vọt như mê man chết điếng cả làn da

Nhận định về Hàn Mặc Tử, nhà phê bình Vũ Ngọc Phan trong Nhà Văn Hiện Đại đã viết:
Hàn Mặc Tử có lẽ là người Việt Nam đầu tiên làm thơ ca ngợi Thánh Nữ Đồng Trinh Maria và Chúa Giêsu. Ông ca tụng đạo Thiên Chúa với một giọng rất chân thành.

 Đây là lần đầu tiên thi ca Việt Nam thấy được một nguồn cảm hứng mới. Tôi dám chắc rồi đây sẽ còn nhiều thi sĩ Việt Nam đi tìm nguồn cảm hứng trong đạo giáo và đưa thi ca Việt Nam vào con đường triết học.”
”Thi sĩ đã làm thơ với lời chào mừng trân trọng cung kính Mẹ Maria, người nữ tuyệt vời thánh thiện. Cái buốt đau của thân thể khi cầm bút với những ngón tay co quắp rút lại vì bệnh đã làm cho thi sĩ như xuất thần để quên đi thực tại và đắm mình trong một niềm tin tôn giáo vô biên.
 
Maria! linh hồn con ớn lạnh Run như run thần tử thấy long nhan Run như run hơi thở chạm tơ vàng Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến Lạy Bà là Đấng tinh tuyền thanh vẹn Giàu nhân đức giàu muôn lộc từ bi
 
  Không ai có thể phủ nhận nét Công giáo trong thơ Hàn Mặc Tử vì chính ông đã mở rộng biên giới thi ca Việt nam bằng những sáng tạo độc đáo mà nền giáo dục Công giáo từ cha mẹ, gia đình, trường Pellerin và gương sống các nữ tu Phan Sinh đã hun đúc hồn thơ của ông. Trong những ngày cuối đời, ông đã thổ lộ “Tôi chỉ biết ngâm thơ và cầu nguyện mà thôi.”…”

Ngoài Hàn Mặc Tử, chúng ta không thể không nói tới Nhất Tuấn với tập thơ Truyện Chúng Mình và những bài thơ được phổ nhạc Giáng sinh nhiều nhất: Chúa nhật này trẫm nhớ ái khanh không? (Nguyễn Đức Quang phổ nhạc), Con quỳ lạy Chúa trên trời (Phạm Duy phổ bài thơ Cầu Nguyện), Mimosa thôi nở (Đan Thọ phổ nhạc), Xin trả Lại Em (Hoàng Lang phổ nhạc), Hoa Học trò, Niềm Tin (Anh Bằng phổ nhạc).

 Tổng cộng có hơn 40 bài thơ được phổ nhạc trong thời gian từ 1959 đến nay. Ông là một sĩ quan cấp tá tốt nghiệp trường Võ Bị Đà Lạt, làm quản đốc Đài Phát Thanh Quân Đội.
 Nhưng thơ của ông được giới trẻ ưa thích vì có những tâm tình ngôn ngữ trẻ trung thơ mộng giống họ. Tập thơ Truyện Chúng Mình gồm 5 tập và được coi là một tập thơ có nhiều độc giả nhất.
 Thơ trong tập Truyện Chúng Mình cố nhiên là những chuyện đôi lứa. Nhưng hãy nghe bài Mimosa Thôi Nở của ông được Đan Thọ phổ nhạc sẽ thấy mùa Giáng sinh trở về:
Noel xưa anh nhớ khi hãy còn yêu nhau nhà thờ nơi cuối phố thấp thoáng sau ngàn dâu anh chờ em đi lễ chung dâng lời nguyện cầu
 đêm này Noel đây chuông nhà thờ khắc khoải gió đồi lang thang bay mưa buồn giăng ngõ tối anh quỳ bên tượng Chúa cúi đầu chắp hai tay lạy Chúa con chờ đợi người ngày xưa về đây nhưng em không về nữa đường khuya mưa bay bay Mimosa thôi nở Trong hồn anh đêm nay.

Hãy nghe một ca khúc khác do Anh Bằng phổ nhạc, tràn ngập màu Giáng sinh, bài Niềm Tin của Nhất Tuấn:
lại một Noel nữa mấy mùa Giáng sinh rồi anh ở đồn biên giới thương về một khung trời chắc Đà Lạt vui lắm mimosa nở vàng anh đào khoe sắc thắm hương ngào ngạt không gian mấy mùa Giáng sinh trước chỗ hẹn anh chờ hoài lần này không về được
  hồi hộp đợi tin ai em biết không đời lính nắng sớm với sương chiều gió rừng rồi mưa núi đã làm anh vui nhiều ở đây anh chờ sẵn đón thánh lễ truyền thanh xin Chúa ban ơn xuống cho em và cho anh cũng cầu cho thế giới cho nhân loại hòa bình cho đôi ta gặp lại trong một mùa giáng sinh.

 
 Nói đến thơ Giáng sinh ta cũng không thể không nhắc đến Nguyễn Tất Nhiên. Từ Vì tôi là linh mục đến Chuông mơ, rồi Em hiền như ma soeur đến Hai năm tình lận đận, thơ và nhạc hình như đã bổ túc cho nhau để làm nổi bật hơn cá tính của người thơ.
 Những câu thơ tràn ngập nhạc tính và cũng chan chứa thi tính… Như bài Nguyện làm cây thánh giá đăng lần đầu tiên trên tạp chí Văn số Giáng sinh năm 1972  và sau đổi thành Hai năm tình lận đận do Phạm Duy phổ nhạc.
 
.. em bây giờ có lẽ
 toan tính chuyện lọc lừa
 anh bây giờ có lẽ
 nên làm người tình thua
nhà thờ chuông đổ chậm tượng Chúa gầy hơn xưa Chúa bây giờ có lẽ Rơi xuống trần gian, mưa
 
anh bây giờ có lẽ thiết tha hơn tín đồ nguyện làm cây thánh gía trên đỉnh chuông nhà thờ cô đơn nhìn bụi bặm làm phân bón rêu xanh
 


Cho đến nay, theo mùa Giáng sinh về, người ta vẫn không quên những ca khúc Em hiền như ma soeur, Vì tôi là linh mục, phổ từ thơ của thi sĩ họ Nguyễn.
  Và một bài thơ khá nổi tiếng khác của một nhà thơ người Nam Bộ được phổ nhạc bởi Huỳnh Anh và Anh Bằng. 

Một bài thơ mà thành hai bản nhạc. Đó là bài Hoa trắng thôi cài trên áo tím, thơ của Kiên Giang Hà Huy Hà.
Nhà thơ khi ăn mừng thượng thọ 81 tuổi đã mang bức di ảnh của người xưa để công bố một hình bóng nàng thơ áo tím, một nhân vật có thực của đời mình.

 Theo bài viết đăng trên web  của Lê Thiếu Nhơn thì nàng thơ của Kiên Giang Hà Huy Hà (tên thật là Trương Khương Trinh) là bà Nguyễn Thúy Nhiều, người bạn học của ông hay đi ngang qua nhà thờ mỗi khi xem lễ với tà áo tím. Hà Huy Hà đã mang hình ảnh ấy vào thơ với cảnh giáo đường, với chuông nhà thờ. 
Và ông cũng lồng vào khung cảnh một thời tao loạn với cảnh tử biệt sinh ly. Thơ Kiên Giang Hà Huy Hà rặc ròng âm hưởng Nam Bộ, có lúc thật giống với thơ Nguyễn Bính nhưng cũng có khi y khuôn như những câu ca dao của miền sông nước Cửu Long. 
Về khuynh hướng chính trị, Kiên Giang thiên cộng trong thời kỳ trước năm 1975 và là một người được chế độ CS cho tham dự vào các sinh hoạt văn chương sau 1975, nhưng dường như chẳng được đãi ngộ bao nhiêu, mặc dù được xưng tụng là có hơn 60 năm phục vụ nghệ thuật cho cách mạng. 
Lúc đến tuổi hưu ông phải bán đi căn nhà nhỏ bé của mình vì sinh kế khá chật vật. Hãy đọc đoạn đầu bài thơ:
lâu quá không về thăm xóm đạo từ ngày binh lửa ngợp quê hương khói bom che lấp chân trời cũ che cả người thương nóc giáo đường mười năm trước em còn đi học áo tím điểm tô đời nữ sinh hoa trắng cài duyên trên áo tím em là cô gái tuổi băng trinh quen biết nhau qua tình lối xóm cổng trường đối diện ngó lầu chuông mỗi lần Chúa nhật em xem lễ anh học bài ôn trước cổng trường thuở ấy anh hiền và nhát quá nép mình bên gác thánh lầu chuông để nghe khe khẽ lời em nguyện thơ thẩn chờ em trước thánh đường..”

 Tình yêu rồi cũng phai phôi. Nàng áo tím đi lấy chồng.
 Chàng nghe ròn rã chuông xóm đạo như tiễn nàng vu quy. Rồi sau đó chiến tranh, và nàng áo tím ngày xưa đã thành người thiên cổ:
 
Hoa trắng thôi cài trên áo tím mà cài trên cỗ nắp quan tài điểm tô công trận bằng hoa trắng hoa tuổi học trò mắt thắm tươi
 xe tang đã khuất nẻo đời
chuông nhà thờ khóc đưa người ngàn thu từ đây tóc rũ khăn sô em cài hoa trắng trên mồ người xưa.

Hình như sau đó, bài thơ có một bản khác với bốn câu thơ cuối bị sửa đi bằng từ khác.

 Về sau này, người chồng của bà Thúy Nhiều ghen tức khi bà này đặt tên con đầu lòng bằng tên ghép của hai người: tên của mình và tên của người thơ.
 Bản sau của bài thơ, Kiên Giang Hà Huy Hà sửa lại đoạn kết bài thơ là:
Lạy Chúa con là người ngoại đạo nhưng con tin có Chúa ở trên trời trong lòng con giữa màu hoa trắng cứu rỗi linh hồn con Chúa ơi!

Thơ Kiên Giang ngôn ngữ chất phác, những bài thơ như Xe Trâu hay Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím nhờ sự hồn hậu bình dân biểu lộ tính tình của người dân Nam Bộ.…
Ít ai có giọng thơ như thế. Đọc thơ ông, chúng ta thấy như cả một bầu trời của sông nước Hậu Giang.

 Bài thơ Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím với hình ảnh xóm đạo, của một thời chiến tranh tao loạn đã tạo được nhiều cảm xúc cho người đọc. Như bài thơ Tha La Xóm Đạo của Vũ Anh Khanh mỗi khi Mùa Giáng sinh về
                                                               NManh Trinh

Có Những Niềm Riêng


Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi

...Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời
Ôi nỗi sầu đong chất ngất
Như một ngày như mọi ngày
Như vạn ngày không thấy đổi thay.

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ.

Có những niềm riêng một đời giấu kín
Như rêu như rong đắm trong bể khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi.


Có những niềm riêng "" NS LT .Hương 
 Lyric -melody  bài hát nhẹ mà sâu lắng ,như gửi gấm chút nỗi niềm riêng sâu kín ,lời trách nhẹ nhàng nhưng thấm thía 
 Vâng trong chúng ta dù trẻ hay già ,ai mà chẳng có khoảng trời riêng tư ,nổi niềm riêng dấu kín tận đáy lòng , khó mà chía sẻ với ai ,(bạn thân ,anh chị em ,hay người bạn đời.....)
                                                                      PT 
                                                                    12/2013
                           

Bài kỷ niệm


Tôi nhớ người thôi hết mùa xuân
Ðường đi nghe mắt đã âm thầm
Chân buồn lên đống đôi chiều nắng
Mang lá xanh còng gây tiếc thương

Thuở ấy tôi về ngang đất cũ
Ngày thơ ngây cũng đẹp như hồn
Người đi trên những con đường đó
Lòng cũng lên mùi cỏ mới thơm

Em áo còn bay chiều ước hẹn
Giấc mơ đời ngọt vị bâng khuâng
Nắm tay dài mãi niềm lưu luyến
Chân chậm dường như đến ngại ngần

Tôi gửi đời tôi trong tóc ấy
Ôm người chưa chắc nổi vòng lưng
Chiếc hôn đầu chết trên vừng trán
Môi đã nghìn năm biết tủi hờn

Tôi nhớ người thôi hết đời tôi
Ðường đi không kết nổi câu cười
Buồn hoang đến nửa thời thơ dại
Trong những chiều ai mang áo phơi

Trần Dạ Từ


Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Chút tản mạn cuối năm


Chỉ còn hơn 10 ngày nữa là kết thúc một năm rồi , thời gian chẳng chờ chẳng đợi ai cả ,cứ thản nhiên trôi qua vùn vụt
Ngồi đây suy tư lắng đọng và  PT nhớ lại xem mình đã làm được bao nhiêu việc ,đôi khi  PT vô tình làm buồn lòng ai đó ,mà mình chẳng hay biết ,thôi thì sang năm mới cố gắng làm mới chính bản thân mình .
Nhiều lúc mình cũng chẳng hiểu chính mình nữa ,lạ lùng quá đi thôi hazzz.
Chuyện buồn thì nhớ dai ,không sao quên được ,chuyện vui thường thoáng qua ,bởi thế ai làm mình buồn thì ghi khắc trong lòng ,còn ai làm mình vui hay bị quên lãng ( bạn mình mà nghe được lời thú tội my confession chắc giận mình quá ,heheh , nói  nho nhỏ thôi ,thiên cơ bất khả lậu )
  Giáng Sinh năm nay có thêm nhiều lời chúc của bạn bè Fb , 4 R và bạn cũ Vnam .... 

niềm vui nhân đôi ,nhân ba ...
Nhớ bài viết :"Chân tình nơi phố ảo  " được chọn đăng tập san T. Đa  PT ,thật là vui
Nếu  PT  đổi lại là Phố ảo tình thân  "hay Friendship cyber  cũng thú vị  bạn đồng ý không ?
Trái đất quả thật bao la rộng lớn nhưng có những sự trùng hợp ngẫu nhiên khó mà giải thích được!!

 Phải gọi là cơ duyên mới chính xác bạn nhỉ ?
Khi chúng ta  ta không quen biết  nhau ,  dù  chúng ta có cùng ngồi trên chuyến bay ,chuyến tàu ,hay nhà hàng ,quán ăn ..cũng vẫn là người xa lạ ,có gọi nhau là đồng hương  thế thôi .
Một khi  ta đã quen biết ,trò chuyện , biết rõ về nhau ,thì mọi khoảng cách  vô hình ấy đã được xóa bỏ
Riêng cá nhân PT rất quý mến và trân trọng tình bạn ,  PT .chung thủy và  T chia sẻ với bạn mọi vui buồn , dù rằng T chỉ thích chia vui hơn là chia nỗi buồn .
Nỗi buồn  PT tự nguyện cất dấu tận đáy lòng , lạ ghê bạn nhỉ ?
Bạn có nghe câu nói này không ,thú thật T đã đọc qua và nhớ kỹ lắm :
:" Bạn hảy giống như một quyển sách bí ẩn mà người đọc mỗi lần giở trang 1 lại bị lôi cuốn đọc tiếp tục cho đến trang cuối cùng với bao điều thú vị hấp dẫn chứa trong trang sách .."
 Ừ ngẫm lại thật đúng nếu như mình chỉ có vẻ ngoài ( ngoại hình . trang phục ,,) xinh đẹp , duyên dáng  sẽ lôi cuốn sự chú ý của mọi người ,chung quanh
  Nhưng rồi cái hào nhoáng ấy có tồn tại lâu hay không ?
Theo quy luật sắc đẹp sẽ tàn theo thời gian , nhưng vẻ đẹp tâm hồn ,sự thông minh ,tế nhị mới có gia trị lâu dài và ghi dấu ấn trong lòng mỗi người bạn thân hay người đối diện
Thú thật PT cũng vậy ,kết thân với bằng hữu , bạn thâm giao ,  bạn đồng nghiệp ,bạn hàng xóm ,bạn on line ... 

Vốn quý bạn nên PT ,luôn dành sự ưu ái ,quan tâm ,chia sẻ ,& PT  lắng nghe bạn ,an ủi khi bạn xuống tinh thần hoặc ủng hộ bạn khi bạn cần đến sự khích lệ của mình 
Đối với cá nhân PT ,đó chính là hạnh phúc đời thường nhưng không phải ai cũng cảm nhận được ,phải cần có nếm trải bao đắng cay , thử thách mới thấm thía đó bạn ơi !
Những người bạn quanh tôi đã cho tôi mỗi ngày tìm thấy niềm vui nho nhỏ ,nhưng ấm áp đủ để sưởi ấm PT trong mùa đông năm nay . 
Cảm ơn những người bạn của PT nha
Tối qua  khi PT nghe news CNN ,NBC ...có người winner Mega 636 million kỷ này ở thung lũng hoa vàng San Jose ,oh  người may mắn ấy và cả chủ của gift  shop Jenny's cũng là người Việt
Xem như món quá Giáng Sinh thật lớn do thần tài gỏ cửa đem tới chứ không phải Santa Claus nao hết
 PT  nghe bạn Sgon & mấy nhỏ cháu kể Sgon  nay chớm lạnh làm ai ai cũng nôn nao với Giáng Sinh 2013 .
Sau Giáng Sinh là tới NewYear Ever , là qua năm mới , PT già thêm 1 tuổi rồi ,hazz ,buồn ghê , PT mong thời gian ngừng chậm lại để về với ngày xưa ..
 Nhưng đó chỉ là điều không thật phải không bạn thân ?
PT
Dec/18/2013
7 : 55pm 

Fish and chips - món ăn truyền thống nước Anh


Fish and chips (Fish & chips) là một món ăn không thể thiếu trong cuộc sống của người Anh với sự kết hợp đơn giản giữa cá và khoai tây chiên. 
Fish & chips ban đầu là món ăn của tầng lớp lao động ở Anh vào khoảng giữa thế kỷ 19. 
Vào năm 1860, quán “fish & chips” đầu tiên được mở ở London bởi Joseph MalinMón ăn nhanh và tiện lợi này nhanh chóng được mọi người yêu thích và lan truyền đến khắp các thuộc địa như Australia, New Zealand và các khu vực khác ở Bắc Mỹ. 
Loại cá dùng để chế biến món ăn này là cá tuyết, một loại cá phổ biến ở Đại Tây Dương. 
Đầu tiên, từng miếng fillet cá được chiên giòn sau khi tẩm lớp hỗn hợp bột pha từ bột mỳ, bột ngô, bột nổi, đánh tan với trứng và nước có ga. Sau đó cá được dọn ra cùng khoai tây chiên xắt nhỏ nhưng không quá mỏng.
 Món fish & chips truyền thống phải được gói trong giấy báo, kèm nước xốt cà chua, một vài hạt đậu xanh và một lát chanh.
 Phiên bản fish & chip ở Scotland có thêm dấm và nước.

Tuy chỉ là cá tẩm bột rán và khoai tây chiên nhưng sự kết hợp giữa cảm giác thơm giòn của khoai tây, vị ngọt của từng thớ thịt cá trắng như tuyết, vị bùi bùi của đậu nghiền, sốt cà chua và một chút chua nhè nhẹ từ lát chanh mỏng… hòa vào nhau và mang đến cho thực khách một hương vị ấn tượng.
Du khách có thể bắt gặp cách làm giống thế này ở một số nước khác nhau, tuy nhiên thưởng thức fish & chips ở Anh lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt. 
Du khách sẽ bắt gặp fish & chips được bán ở khắp nơi, từ nhà hàng chuyên bán thức ăn nhanh đến những quầy nhỏ bên đường.
 Cửa hàng bán fish & chips theo tiếng lóng của Anh là “chippy” hay “chipper”.
                                                               Jeany  

                                 

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Âm Nhạc Bạn và Tôi



Với thời gian luôn tiếp diễn và cuộc sống hối hả ngày nay, rất khó để chúng ta có thể có những giây phút thảnh thơi, không vướng bận để nhớ về kỷ niệm đẹp đã qua.
 Vì miếng cơm manh áo, vì khát vọng thành công trong công việc, vì nhiều lý do khác nhau mà chúng ta đã vô tình đi lướt qua rất nhiều người, mà đến khi giật mình nhận ra thì đã lỡ thì, đã không còn đi cạnh nhau được nữa..
 
 




                                         

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Giấc Mộng Thời Gian


Thời gian như giấc mộng , ngó lai thì năm tháng trôi qua thật nhanh và để lại một chồng ký ức. Quân lại có cái cảm giác ngày xưa đứng bên dòng sông kỷ niệm mà với nàng và khuôn mặt bần bỉnh chúm chím một nụ cười , có lẽ không ai biết rằng khi ấy họ không bao giờ xa nhau ….Và cái bờ sông , hàng ghế đá cũ kỹ kia hiểu hết tất cả về một mối tình …..
Những chiếc lá cuối cùng rơi và rét lạnh đâu trên những nhánh cây khô khốc , báo hiệu một mùa đông đến. Chầm chậm , cái cảm giác ngày xưa ùa đến và ngoài kia đêm cững vừa sang , Quân như nghe được trái tim mình nghe thổn thức u hoài.
Có lẽ trong một số phận , họ đã chia tay nhau ….khi ấy một buổi sớm ảm đạm gió thu về nhìn nàng đi bên người xa lạ hướng về nhà thơ …
Nơi ấy Thánh Lễ sẽ diễn ra và cho họ một cuộc tơ duyên ….

Ôi phải chăng ! Đó là giây phút mà nước mắt nhiều hơn nụ cười …
Tan lễ bước ra về , Quân lại bắt gặp đôi mắt nàng ướt lệ ….

 Em khóc ư? 
Quân chợt thấy mình cũng khóc , nhưng không thành tiếng ….anh thầm chúc nàng hạnh phúc trăm năm , và rồi thời gian cũng sẽ qua và quá khứ sẽ đến như một điều tất nhiên của cuộc sống. Chợt đâu xa vang lên một bài hát thật buồn !
”Giọt mưa đã rơi trên phím sầu, nghe như có ai thở than
Bờ sông vắng, cơn mê rã rời, xa nhau khi trời giông bão.
Người yêu đã ra đi lúc nào, yêu thương đến nay dở dang
Rừng xưa đã thay bao lá vàng, chờ ai vào đêm sương xuống.
Rồi tất cả cũng đi qua …. vết thương lòng nguôi ngoa.
 Quân lao đầu vào những cuộc viễn du trên đất khách. Hôm ấy chiều thứ bảy trong chuyến bay trở về , trên xe chạy chậm trên con đường dẩn về thành phố.
Nhìn cảnh cũ lòng vang lên kỷ niệm ngày xưa , lại nhớ nàng ….lại thầm nghĩ sao không quên được mối tình đầu đời. Không biết nàng bây giờ ra sao?.
Về đến nhà , thấy ba mẹ ngồi trước của vẻ mặt lo lắng , Quân thở phào và nói:
- Thưa Ba Mẹ con mới về.
- Ừ , khoẻ không con. Bà Tuyên nắm tay con run run , có lẽ vì hơn mười năm xa cách chưa lần thấy tận mặt đức con thân yêu của mình.

Đông Hòa

Không em



không em tuyết mỏng từ xa
  buông rơi hạt nhớ lân la ướt trời  
gió vương cành phủ trắng ngời
con sông lại chảy vợi vời trong tâm
 
không em mải miết âm thầm  
phân vân dấu ấn xoay dần về đâu  

phận người nhỏ bé bể dâu
  nước tan cát lở vực sâu lấp bù
không em không cả mùa thu  

không rừng không núi 
viễn du bàng hoàng  
nay mai ta nhặt cát vàng  

xe về cửa biển khơi trào nhớ thương
không em sóng duỗi khác thường
   cào lòng sỏi đá dặm trường phương nam

  đồi nghiêng thao thức bất kham  
rừng thiêng quên hẳn 
đêm xâm tuyệt huyền

 Lưu Nguyễn Đạt


Dấu chấm hỏi




Chiều nắng nhạt. Công viên vắng lặng.
 Một cô gái mặc áo dài trắng ôm cặp ngồi khuất sau gốc cây.
Trên chiếc ghế đá cách cô gái không xa có một cậu bé ăn mặc rách rưới đang thiu thiu ngủ.
Một thanh niên đi tới ngồi xuống chiếc ghế đá : "Dậy ! Đi chỗ khác ngủ, mau lên !".
Giật mình choàng tỉnh, cậu bé ngơ ngác hỏi: "Chú bảo gì ạ ?"

 Anh thanh niên gắt : "Tao bảo mày đi ra chỗ khác ngủ !".
Ngồi sau gốc cây, cô gái vô tình nghe thấy được hết câu chuyện.

 Cô lẳng lặng xách cặp ra về, bỏ quên một nụ hồng trắng và mảnh giấy nhỏ có những dòng chữ mà cô đã thuộc lòng: "Bé con ! 
Anh đoạt giải ba trong cuộc thi đơn ca của trường với bài hát "Dấu chấm hỏi".
Chiều nay, anh chờ em trên ghế đá cuối công viên. Sẽ có quà tặng em !".

 Những tia nắng cuối chiều vỡ oà trên mảnh giấy .
Thằng bé bị đuổi đi về phía gốc cây. Nó nằm xuống cỏ và lại ngủ ngon lành.
 Nắng xuyên qua kẽ lá rắc lên người thằng bé những đồng tiền vàng lấp lánh ....
Anh thanh niên bồn chồn đi đi lại lại.

 Trên tay anh ta, chiếc hộp xinh xắn xanh biếc màu hy vọng.
Đột nhiên, anh ta thảng thốt dừng lại nhìn một dấu chấm hỏi nằm còng queo trên thảm cỏ xanh.

 Đứng lặng hồi lâu, anh ta mới nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xanh biếc xuống trước mặt thằng bé rồi ra về.
Trong chiếc hộp xanh, một con búp bê nhỏ đang .... khóc 

 
Nguyễn Hoàng Lược