Tôi nhớ người thôi hết mùa xuân
Ðường đi nghe mắt đã âm thầm
Chân buồn lên đống đôi chiều nắng
Mang lá xanh còng gây tiếc thương
Thuở ấy tôi về ngang đất cũ
Ngày thơ ngây cũng đẹp như hồn
Người đi trên những con đường đó
Lòng cũng lên mùi cỏ mới thơm
Em áo còn bay chiều ước hẹn
Giấc mơ đời ngọt vị bâng khuâng
Nắm tay dài mãi niềm lưu luyến
Chân chậm dường như đến ngại ngần
Tôi gửi đời tôi trong tóc ấy
Ôm người chưa chắc nổi vòng lưng
Chiếc hôn đầu chết trên vừng trán
Môi đã nghìn năm biết tủi hờn
Tôi nhớ người thôi hết đời tôi
Ðường đi không kết nổi câu cười
Buồn hoang đến nửa thời thơ dại
Trong những chiều ai mang áo phơi
Trần Dạ Từ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét