Người thích uống cà phê đều biết rằng nếu cà phê đã nguội thì đừng đem hâm nóng, vì vừa mất đi hương vị vừa tăng vị đắng gấp nhiều lần. Cũng giống như vậy, những gì đã cũ, đã không còn trong thì cũng xin để nó được ngủ yên hoặc vĩnh viễn biến mất.
Để khi nghĩ về nhau, khóe môi sẽ được dịp nở nụ cười…"
- Hamlet Trương
Đêm đặc quánh, miên man qua làn hơi trắng mỏng manh…
Hơi ấm vụt tan rất
nhanh giữa tiết trời quá sương giá của Hà Nội cuối năm.
Mỗi khi chỉ còn
lại một mình, bên ly cà phê đặc quánh thăm thẳm như màn đêm, mình ngồi
viết nhật ký cuối ngày và cho một ngày mới.
Đôi khi, chẳng gì cả, chỉ là vài ba dòng cảm xúc vu vơ, vài ba dòng ghi
chép lại sự kiện trong ngày, nhưng thói quen viết nhật ký đã hình thành
kể từ khi mình bắt đầu biết viết. Ngày bé, cuốn nhật ký chỉ toàn hình
vẽ, vẽ về cuộc sống xung quanh, vẽ về những việc làm trong ngày.
Lớn dần, những hình vẽ ngộ nghĩnh thay bằng những con chữ, cứ ngày một
dài ra.
Mình có một thói quen bất di bất dịch, khi một cuốn nhật ký kết
thúc - là số phận của nó cũng sẽ chấm dứt như cách mình luôn để một
trang cuối cùng, chẳng viết gì cả, chỉ để ghi lên đấy một dấu chấm hết
thật to.
Và cuốn nhật ký sẽ hóa thành tro bụi bởi vì đó là cách để mình bắt đầu
với những trang mới của cuộc đời.
Người ta không thể quên quá khứ, nhưng
không được phép lưu luyến nó, cho dù quá khứ có đẹp như một đóa hồng.
Mình luôn pha cà phê nóng, đặt bên cạnh, đôi khi uống cạn, đôi khi uống
vơi, nhưng một khi nó đã nguội - mình sẽ đổ đi, chứ không đem nó đi hâm
lại.
Chỉ bởi vì mình ghét - những thứ đã cũ, đã vỡ, đã nguội - không
bao giờ mình cố gắng làm cho nó trở lại nguyên vẹn như trạng thái ban
đầu, một là chấp nhận hai là từ bỏ. Chỉ vậy thôi…
Và tách cà phê đêm nay của mình đã nguội mất rồi… có lẽ, pha cà phê chỉ
là để pha, còn uống hay không, còn tùy thuộc tâm trạng!
Mộc Diệp Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét