Mỗi sáng thức dậy, tôi đều xác định rằng: “Mình có thêm một ngày mới để
tiếp tục đi trả nợ cuộc đời”.
Tôi nợ đời nhiều lắm: “Cơm cha, áo mẹ,
chữ thầy…”, nợ người thân, nợ tình cảm từ tất cả xung quanh (tình thương
là tình cảm, mà tình ghét cũng là tình cảm).
Tôi sợ mắc nợ nhưng khổ
một nỗi là: đã sinh ra ở cõi đời này thì bất cứ con người nào cũng đều
phải bị mắc nợ cả rồi.
Ông trời công bằng lắm. Dù là bất cứ ai thì mỗi
chúng ta cũng đều được sinh ra một lần và chết đi cũng chỉ một lần. Sinh
ra để thưởng thức cuộc đời này một lần duy nhất và chết đi để không ai
phải chịu đau đớn mãi mãi.
Càng sống, càng hiểu đời, ta sẽ càng thấy xót thương cho thân phận con
người nhiều hơn. Đời còn dài nên đừng vội phán xét người khác. Bất kỳ ai
trong chúng ta cũng đều sẽ phạm phải sai lầm, bởi thế đừng bao giờ phủ
định sạch trơn một con người nào đó.
Nếu coi thường người khác mà sau
này ta vấp ngã thì họ sẽ chế giễu lại ta mà thôi.
Khi mọi chuyện đã trở nên bế tắc nếu ta thấy được điểm tựa tinh thần
thì ta sẽ bám chặt và bấu víu dữ dội lắm. Cảm giác bên trong con người
mới quan trọng.
Bình an, hạnh phúc, đau khổ…, tất cả đều là ở bên trong.
Đỉnh điểm của sự sung sướng là khoái cảm, mà khoái cảm là cảm giác bên
trong chứ không phải cười ầm ĩ ra bên ngoài. Không có mùa xuân nào đẹp
bằng mùa xuân trong tâm hồn của mỗi người.
Khi bị tổn thương thì bất kỳ
ai trong chúng ta cũng đều đau khổ. Đừng cố tình làm tổn thương người
khác.
Vì khi làm tổn thương người khác rồi ta sẽ hối hận, điều đó đồng
nghĩa với việc ta đang làm tổn thương chính ta.
Có những cú sốc ám ảnh khiến tôi không tin vào bất cứ ai trong cuộc đời
này nữa, nhưng tôi biết rằng nguy hiểm nhất là khi tôi không tin vào
chính mình.
Nguyễn Hữu Hiếu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét