Có một câu nói mà tôi khá tâm đắc: “Không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu”.
Có lẽ ai đó nói câu “kinh điển” ấy là muốn nhắc những người yêu nhau hãy sống chân thành và trọn vẹn với người mình yêu ngay trong những giờ phút được bên nhau.
Yêu ai đó người ta có nhu cầu chăm sóc cho người mình yêu và khi đó việc chăm sóc và dành cho nhau những điều tốt đẹp không phải là nghĩa vụ mà là sự hưởng thụ - hưởng thụ hạnh phúc được chăm sóc, lo lắng và thương người mình yêu.
Có lẽ vì thế mà người ta hay nói: yêu nhau là không tính toán để chỉ cho việc “thụ hưởng” hạnh phúc này.
Tuy nhiên, tình yêu đôi lúc nhìn ở thế giới quan toán học thì nó phải được xem như một phương trình.
Nghĩa là anh và em khi gọi là người yêu của nhau thì phải chăm sóc cho nhau và làm cho nhau cùng hạnh phúc và cảm thấy ấm áp. Từ đó, người ta có thể chia ngọt sẻ bùi, đau với nỗi đau của người mình yêu, hạnh phúc với niềm vui của người yêu.
Khi ấy hạnh phúc của một người cộng hưởng thành hạnh phúc chung và ngược lại, nỗi đau sẽ được sẻ chia và vơi đi một nửa, được xóa dần trên bờ vai, cái ôm, sự chia sẻ, lắng nghe của “đối tác”. Như vậy trong vườn tình yêu luôn có hoa và cả những gai gốc, nhưng dù là hạnh phúc, vui hay khổ đau thì cũng do người trong cuộc vun vén, tạo ra.
Nếu hiểu rõ được rằng khi yêu là ta được cho đi tình yêu và được yêu thì cũng là lúc con người “thụ hưởng” cái hạnh phúc được nhớ, quan tâm, lo lắng cho một ai đó. Bên cạnh đó, khi yêu thì chuyện ghen tuông, giận hờn là điều không thể thiếu.
Đó cũng là cái khổ của tình yêu nhưng trong cái khổ người ta vẫn nhận ra cái hạnh phúc như: có yêu thì mới ghen hoặc giận người ta bởi vì người ta quan trọng đối với mình chứ nếu là người dưng thì giận chi cho mệt… Điều quan trọng là nêm nếm những “gia vị” ấy như thế nào cho nó không quá chua cay, không quá cực đoan, làm nó trở thành chất liệu nuôi dưỡng tình yêu.
Cứ thế, trong cuộc sống con người phải yêu để biết được vị ngọt, mặn và cả những chua chát. Dù đường vào tình yêu được cảnh báo sẽ có “trăm lần vui, vạn lần buồn” nhưng cõi nhân gian có mấy ai chịu “lỗ” không yêu?
Hầu hết người ta chịu “khổ” để yêu và được yêu. Có lẽ vì “có ai sống nỗi mà không yêu”.
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét