Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Buồn


Khi đã làm kiếp người, sống nơi trần gian này được bao năm thì vui muốn vẫn vui. Chẳng ai muốn buồn bao giờ. Nhưng đã là kiếp người sinh, bệnh, lão, tử như lời Phật dạy thì chắc chắn phải vướng vào khổ, mà khổ thì làm sao vui được phải không bạn?

“Buồn nằm nghe tôi khóc, mái hiên mưa về….
buồn mềm chăn gối nhớ em yêu vội, hồn tôi sám hối tháng năm sầu lo…”
Nỗi buồn quanh quẩn trong cuộc đời người, từ chuyện buồn lứa đôi ta gọi là thất tình, qua đến chuyện buồn vợ chồng ta gọi là buồn… bực. Đến chuyện buồn xã hội làm ta chán chẳng muốn giao du, rồi đến chuyện buồn lớn hơn là chuyện buồn của đời ta. Ta đau bệnh, ta bất an, ta khổ sở, ta cảm thấy cuộc đời ta sao chẳng có một ngày thong thả. Vì vậy mà ông Mai Thảo lúc sinh thời, là nhà văn suy tưởng, sống nội tâm đã phải quên nỗi buồn bằng cách ngồi thong thả, nhưng nào thoát được nỗi buồn, đó là:
“Lạ thay những lúc ngồi thong thả, là chút tình riêng với nước non”.
Đấy là nỗi buồn với đất nước, nơi quê hương mà ta đã sinh ra và lớn lên với trường lớp thầy cô. Cái quê hương buồn đấy, dù khổ sở nghèo nàn, dù bom đạn chiến tranh tàn phá tơi bời, nhưng sao nó vẫn theo ta trong từng giấc ngủ, trong từng miếng ăn.
 Mỗi khi ăn ngon tôi đều chạnh lòng nghĩ đến những tháng ngày mà gia đình bác tôi với 18 miệng ăn, mỗi lần có một trái chuối phải cắt thành khoanh nhỏ chia đủ cho mỗi người hưởng cái hương vị… chuối!
Quê hương là nơi mảnh đất thiêng liêng, khó tả được cái cảm giác trong ta vừa thương, vừa ghét, vừa gần, vừa xa.
 Nó thể hiện cái tình cảm như sớm nắng chiều mưa, nhưng cuối cùng nó vẫn bất diệt ngàn đời trong trái tim ta.
 Nhất là một khi đứng tuổi, ta cảm thấy gần lại với quê hương yêu quý mà ta đã bỏ ra đi vì bạo quyền trong những năm 1975, hay những đêm xuống thuyền vượt biển từ khoảng 1975 đến 1985. Biết bao người bỏ thây nơi biển cả trên đường vượt thoát, cũng có người phúc phận may mắn đến bến bờ tự do trong cay đắng nghẹn ngào.
Có người sống được nhưng sống trong cái chết, đó là mất vợ, mất con, mất chồng mất những gì thân yêu nhất của đời mình trên một chuyến ghe bị bão táp đánh tan nát. Có người nỗi buồn dai dẳng như vết thương lành rồi cứ mãi rướm máu vì nỗi buồn…
Gần 40 năm qua kể từ khi miền Nam thân yêu của chính thể VNCH rơi vào tay phương Bắc. Đất nước thống nhất chẳng thể nào có được niềm vui. Những người xa xứ một khi về lại thăm nhà, sang lại bên này, có kẻ còn mộng mị cho là đất nước đã phát triển “tột bực”, nhà lầu mọc lên cao ngất, xe gắn máy chạy đầy đường, và ăn cái gì cũng ngon, cũng có. 
Nghe thật là buồn cho họ, vì vẫn còn có những con người từng chết đi sống lại mà vẫn chưa tởn!
Thế rồi toàn cầu lao đao vì kinh tế suy thoái, bộ mặt nghèo, đói, tụt hậu của đất nước dần lộ diện như thuở ban đầu của những năm bao cấp. Ai chết mặc ai, tiền thầy bỏ túi là phương châm của người cầm quyền hiện nay.
 Giặc phương Bắc của 1000 ngàn năm vẫn chưa quên, vậy mà vẫn chơi với dao, đùa với lửa, từ kẻ cầm quyền đất nước, cho đến vài cá nhân trong và ngoài nước, hình như vẫn còn trong cơn mộng mị, mê sảng, dị kỳ về những ảo tưởng khôn cùng.
Buồn quá phải không những ai còn nặng nợ với chút tình riêng núi sông?
Buồn quá phải không với những giòng nhạc cho thân phận quê hương trong chinh chiến, rồi qua thời bình nỗi buồn còn nhân lên gấp bội. Mà vì sao vậy? 
Có phải vì buồn là cái nghiệp, là cái kiếp mà chúng ta, là kiếp người làm sao thoát được.
Nhưng con người chúng ta vẫn có thể thoát được cái nỗi buồn bằng cách sống tự tin vào chính những gì mà chúng ta đang có được, kể cả đau khổ, gánh nặng và nỗi đau khổ hiện hữu. Nói như thế là theo cách nhìn của tôn giáo và ta chủ quan hoặc lạc quan “tếu” không? Mai Thảo, một nhà văn tên tuổi của văn học Việt Nam lúc sinh thời, từng viết những vần thơ mà theo tôi, ông ta đúng nghĩa là thi sĩ của thân phận con người. 
Mời bạn đọc 4 câu thơ của Mai Thảo:
“Ta thấy nơi ta trục đất ngừng
Và cùng một lúc, trục trời ngưng
Sao không hạt bụi trong lòng trục
Cũng đủ vòng quay phải đứng dừng…”
Vâng! Chỉ là hạt bụi thôi của thân phận con người, và “Chỉ Là Hạt Bụi Thôi” cũng là tựa ca khúc tôi viết 1985.
Hạt bụi thôi mà viền quanh tròn con mắt, thành một giòng sông vơi. Là hạt bụi, có lúc đã làm cả trục đất phải đứng lại.
Có còn buồn không?

Châu Đình An

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét