Hôm nay, gót giày của em bị gãy. Em thường xuyên đi giày cao gót, nhưng
đây lại là lần đầu tiên em gặp phải tình huống như thế. Và lại là với
đôi giày ấy, món quà sinh nhật cuối cùng của một người đã tặng em cách
đây hơn một năm.
Đôi khi, ký ức trở nên mờ nhạt dần, nhưng có những đồ vật vô tri vô
giác vẫn nằm lại ở đâu đó, một cách vô thức như thứ bằng chứng đanh thép
cho một điều gì đó đã tồn tại.
Trong ngăn kéo, dưới đáy tủ, trên giá
sách... người ta quên bẵng mất chúng, hay có lúc nào đó nhớ ra nhưng lại
không nỡ đem bỏ chúng đi. Cứ như vậy, những điều từng đặc biệt bị phủ
một lớp bụi quên lãng. Cho đến khi chúng biến mất vĩnh viễn. Khi ấy,
người ta mới sực nhớ lại. Ký ức chỉ mờ
Có ai đó nói rằng, hai người yêu nhau, nếu chàng trai tặng cô gái một
đôi giày thì hai người rồi sẽ chia tay. Em chẳng tin đâu, nghe thật phản
khoa học.
Chẳng qua đó chỉ là một sự tình cờ, một sự trùng hợp ngẫu
nhiên.
Hay đơn giản người ta không hiểu vì sao cuối cùng lại rời xa
nhau, nên đổ lỗi cho một sự việc vốn không có chút liên quan. Và rồi cất
tiếng thở dài: "Uh, bởi đó là số phận". Em đã không tin.
Nhưng bây giờ em quyết định sẽ không cho người yêu của mình lúc nào đó
tặng em một đôi giày. Có những đôi giày rất đẹp, nhưng khi đi vào chân
lại đau đớn vô cùng.
Có những đôi giày khi mới đi tưởng chừng rất dễ
chịu, nhưng chẳng mấy chốc lại bị đứt quai, gẫy gót.
Có những đôi giày
tuy vô cùng chắc chắn, nhưng đi vào chân nhìn lại vô cùng thô kệch...
Hoặc có những đôi giày mình rất thích, nhưng tiếc thay lại chẳng thể vừa
chân.
Nhưng vẫn luôn có một đôi giày thực sự dành cho em, để đôi bàn chân nhỏ
bé xỏ vào, và dịu dàng bước đi trong một ngày nắng rạng ngời.
đi, nhưng chẳng thế nào tan biến
như đồ vật, chẳng thể nào có thể ném đi thật xa...
Bích Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét