Trong lùm cây phỉ, họ yêu nhau
dưới mặt trời của đám sương mù
với lá nhầu trong mái tóc
và mặt đất là căn nhà
Hỡi trái tim én
hãy ưu ái với họ
Hình ảnh hàng cây bốc khói
trên những lớp sóng sóng sánh
én ơi, hãy làm thế nào để họ
đừng bao giờ lãng quên...
Những câu thơ trên là trích từ bài Cánh Én của Wislawa
Szymborska, nhà thơ Ba Lan được giải Nobel năm 1996. Ai chuyển ra ngôn
ngữ thơ Việt, Nguyễn tôi cũng không còn nhớ nữa. Bạn nào biết xin chỉ
giùm.
A, những con chim én! Không hiểu sao Tim yêu chúng thế. Như yêu những
con ve của mùa Hè ở phượng thành. Như yêu những cánh hải âu trên bờ
biển Destin ngày nọ. Bây giờ, ngồi ở đây, nơi xứ nắng, tình cờ đọc bài
thơ của Wislawa Szymborska lòng anh lại càng nhớ lắm
Và trong bài Tản Mạn kỳ rồi, Tim Nguyễn có nhắc tới những con
chim én ngủ giấc sầu ở San Juan Capistrano ngày nào. Ôi, những con chim
én thân yêu đã gợi lại những bầu trời nay chỉ còn trong trí nhớ.
Vâng. Đối với Nguyễn, và những ai nữa ở bên trời này, thì Sài Gòn
và Đà Lạt là nơi cư ngụ của một thời thanh xuân, của tình yêu và mộng
ảo. Ở đó, có những bóng dáng rực rỡ của ngày nào và có bầu trời với
nhiều chim én...
Thanh Tâm Tuyền, trong một bài thơ, viết cho Vũ Đạo Ánh và Trần
Lê Nguyễn ở những năm cuối thập niên 60, có nói về những con chim én
trên bầu trời thành phố Sài Gòn:
Vũ Đạo Ánh...
mùa này gió biển thổi điên vào lục địa
... khóc đi Nguyễn
chim én vẫn bay đầy đàn trên bầu trời chiều đường
phố ở Sài Gòn
Ở
Sài Gòn, muốn nhìn thấy chim én bay đầy trời như thế có lẽ phải ra chỗ
công viên nhà thờ Đức Bà hoặc bến Bạch Đằng. Mà phải là buổi chiều mới
có nhiều chim én bay. Ở đó, nhất là trên những kè đá ở Bến Bạch Đằng, ta
có được một không gian rộng rãi cho tầm nhìn. Hãy nhìn, kìa, những cột
buồm nồng mùi muối biển xa nhô lên trên vàm sông, gió lồng lộng thổi về,
làm chao đảo trong ráng chiều đỏ rựng.
Khách sạn Majestic với vòm mái
cao và những ngôi nhà của những năm đầu thế kỷ vừa qua. Và những cầu tàu
“quai de brume”, những vỉa hè buổi chiều thả rơi từng bông sứ máu. Ô,
những con chim én bay vun vút trong không, trên những cột buồm nhấp nhô
theo triều lên, bên những mái nhà là nơi chúng làm tổ. Ở đó, có gã thi
sĩ bụng đói, mắt sâu, buổi chiều đi dạo chơi chuyện trò cùng chim én.
Một nơi nữa cũng có nhiều chim én. Trong một truyện ngắn của Châu
Trị có tựa đề Thành Phố Sương Mù, cô sinh viên mắt nâu một ngày đã ghé
qua viện đại học và trường Yersin. Nơi đó cũng là thành phố thời xanh
của Nguyễn: Đà Lạt.
Ở đây chim én nhiều vô kể. Chúng bay, vòng lên lượn
xuống, thật nhanh, và trẻ con tha hồ dùng cành trúc khua đập. Nóc mái
đài phát thanh, nhà thờ con gà và tiệm sách Nhân Văn là nơi trú ngụ của
bầy chim én.
Không ở đâu chim én và người gần nhau như ở thành phố trên
cao này. Gần như những mái nhà san sát. Gần như những con đường quanh co
lên xuống, nồng hương cà phê và mùi nhựa thông trong nắng mới.
Hôm ấy
mới từ Sài Gòn lên, đôi mắt nâu của cô sinh viên nhân vật truyện đã mở
rộng nhìn trời, thấy chim én bay thật gần thật gần trên mái đầu và những
cành thông. Ngày ấy, cô đã nhặt đem về miền nắng những trái thông khô
để tạo thành những chú gà trống mào đỏ cất tiếng gáy trên bàn học. Nay
còn không những chú gà làm bằng trái thông khô mộng mị kia?
Ô, đã xa, xa như trời và đất.
Còn nhớ Tim có nói là đã nhìn thấy
rất nhiều chim én, gọi là cliff swallows, chúng làm tổ dưới mái nhà thờ
Mission ở thành phố biển San Juan Capistrano -điểm hẹn giữa San Diego và
Santa Ana. Đó là trước năm 2009.
Nay chim én không về dưới mái nhà thờ
Mission nữa. Để nhớ lại những con chim én ngày nào, em hãy cùng anh nghe
bài hát “When the Swallows Come Back to Capistrano” của Leon Réne:
When the swallows come back to Capistrano
That’s the day you promised to come back to me
When you whispered, “Farewell,” in Capistrano
Twas the day the swallows flew out to sea.
Khi những con chim én
bay về San Juan Capistrano
tôi nhớ đó là ngày
em hứa sẽ trở về
khi thì thầm bên tai tôi
lời giã biệt
ở Capistrano
ngày đàn én bay ra biển xa
Ôi, những con chim én thân yêu của tôi.
Tim Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét