Thời con gái, khoảng 17-18 gì đó tôi thường hay tự hỏi bản thân rằng
tại sao khi yêu nhau, người ta luôn trao cho nhau những lời ngọt ngào,
nhưng khi chia tay nhau rồi thì có nhiều đôi bạn trẻ đã không thể nói
thêm được với nhau một lời nào nữa. Phía sau một cuộc tình, điều ở lại
có hẳn luôn là một tình bạn như nhiều người vẫn nghĩ không?
Tôi không
nghĩ như vậy, bởi nó còn tùy thuộc vào cái cách mà người ta rời xa nhau.
Tôi đã hiểu ra điều đó ở cái tuổi 22 khi chia tay mối tình đầu tiên của
mình.
Thật ra để có được tình bạn sau tình yêu nó phụ thuộc vào rất nhiều yếu
tố như thái độ, suy nghĩ và thiện chí của mỗi người. Và nó chỉ có thể
xảy ra khi cả hai đều có một trái tim vị tha và cùng muốn giữ lại một
cái cao quý hơn cái mà họ vừa mất đi, đó là một tình bạn chân thành. Nếu
một trong hai người vẫn còn dành tình cảm cho người kia thì tình bạn đó
sẽ rất khó tồn tại, vì như thế con người ta cứ mãi sống trong cái vòng
luẩn quẩn của hy vọng và tuyệt vọng.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều tình bạn sau tình yêu và tôi thực sự rất
trân trọng điều đó. Tôi cho rằng cái tình cảm đó mà họ dành cho nhau,
không còn là tình yêu nữa, mà là tình người. Cái tình người mà họ đã
dành cho nhau trước khi yêu, vậy thì tại sao không thể dành cho nhau lúc
chia tay?
Khi yêu, người ta có trăm vạn lý do để yêu, nhưng khi chia
tay thì chỉ cần một lý do, một cái buông tay, một câu nói hờ hững, một
việc làm tổn thương cũng để một người rời xa một người mãi mãi. Để rồi
phía sau những cuộc tình đó, có người lao vào công việc để lấp đầy
khoảng trống, có người suốt ngày ngồi ôm mình ngồi khóc, có người không
chịu được nỗi đau thì tìm đến cái chết, có người yêu ngay một người khác
để trả thù, có người kiêu hãnh bước qua nỗi đau và mở lòng cho một tình
yêu mới… và còn nhiều, nhiều nữa. Ai cũng có quyền lựa chọn cho việc
làm của họ và tôi tin, dù là sự lựa chọn nào đi chăng nữa thì người lựa
chọn nó đều không hối tiếc, vì với họ, đó là cách tốt nhất (không có
nghĩa là đẹp nhất) mà họ có thể làm cho bản thân.
Phía sau những cuộc tình người ta hay sợ mình sẽ lại một lần nữa bị tổn
thương, sợ rằng rồi sẽ lại phải mất nhiều, nhiều thời gian lắm nữa mới
khâu lại được vết thương lòng, mà ai dám chắc là liệu có khâu nổi nó
nguyên vẹn được hay không. Tôi cũng đã có những ngày tự hỏi lòng như
thế, nhưng hôm nay nhìn lại, tôi thấy mình đã kiên cường hơn. Tôi không
phải là người thích ảo tưởng về những cái đã qua, càng không phải là
người đắm chìm trong khổ đau khi đi qua một tình yêu không trọn vẹn. Tôi
đủ sức để tự rải cho mình những đóa hồng thơm ngát trên chặng đường tôi
đi và tin rằng mình có thể mỉm cười khi nhìn lại những điều đã qua.
Nếu
từng tự hào vì đã có những ngày đi trên con đường cũ với đủ đầy màu sắc
thì giờ đây cũng có thể thanh thản giữ lại trong ký ức những gam màu
đẹp nhất. Cuộc đời có bao lâu đâu để mà hờn, mà trách. Hãy yêu thương và
yêu trọn kiếp người.
Mỗi ngày tự tặng cho mình, cho những người xung
quanh một nụ cười, một niềm vui, một niềm hạnh phúc và rồi bản thân ta
cũng sẽ thấy nhẹ nhàng và thanh thản hơn khi ta đã đem lại được cho ai
đó niềm hạnh phúc từ chính trái tim ta. Con người mà, sinh ra là để yêu
thương và cũng chính vì được yêu thương nên họ đã tồn tại. Vậy thì tại
sao không sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn?
Tôi nhớ, trong một email gửi cho tôi một năm sau ngày chia tay, anh
nói: "Những sai lầm của tuổi trẻ đã làm anh để tuột mất nhiều thứ trong
cuộc đời trong đó có em nhưng có lẽ anh vẫn còn may mắn và hạnh phúc vì
vẫn còn có em như một người bạn.
Thật khó để có những điều lớn lao hơn“.
Chúng tôi rời khỏi cuộc sống của nhau nhưng không lãng quên nhau, để
đến khi không còn là gì của nhau nữa thì vẫn muốn giữ lại một tình bạn.
Để có được một tình bạn tốt đẹp sau tình yêu là sự nỗ lực và cố gắng của
cả hai, nó không tự nhiên mà có, bởi thế nên nếu còn có thể giữ được
thì hãy cố gắng, còn nếu không thì cũng hãy buông tay nhau trong thanh
thản. Vài năm sau, nếu có dịp gặp lại, chắc những tổn thương ngày cũ
cũng đã dịu lại và biết đâu, vẫn còn có thể dành cho nhau được một nụ
cười nhân ái.
Người bạn trai năm xưa ấy của tôi bây giờ đã lập gia đình
và có một thiên thần nhỏ, chúng tôi có khi cả năm mới liên lạc với nhau
một lần nhưng vẫn dành cho nhau sự trân trọng.
Mỗi người đều có một cuộc
sống riêng của mình, những tổn thương năm xưa, tôi cũng đã xếp sâu vào
ngăn kéo, học cách bao dung để nhìn về nhiều điều tốt đẹp phía trước.
Tôi nghĩ ngày đó, cả hai chúng tôi còn quá non nớt và không có kinh
nghiệm xử lý những khó khăn trong cuộc sống cộng với sự kiêu hãnh tuổi
trẻ nên đã tự nguyện rời xa nhau.
Nhưng thứ quý báu duy nhất, chúng tôi
còn giữ lại được là sự trân trọng mà người này dành cho người kia. Có
những mối quan hệ sau khi chia tay lại tốt đẹp hơn lúc yêu rất nhiều,
tôi đã phải mất rất lâu mới nhận ra được điều đó.
Ngày hôm qua, tôi là đứa con gái đã sống hết mình cho tình yêu và không
ngừng mỉm cười ngay cả khi tình yêu không còn ở bên mình nữa. Nhưng
hình như bây giờ, tôi đang vừa bỏ lại ký ức ở đằng sau và bước đi, không
dừng lại dù chỉ là một cái ngoái nhìn.
Chiều nay, khi đứng giữa dòng người xuôi ngược ở một góc phố nhỏ trên
phố thị của nước Đức thân yêu, tôi bỗng nhớ đến một câu nói của một
người, về một lời hứa ngày xưa rằng: "Sẽ yêu em mãi mãi“.
Tôi chợt mỉm
cười rồi bước tiếp. Ừ, khi người ta buông tay tôi, sẽ có một người khác
lại đến để nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, để chuỗi yêu thương không bao
giờ ngừng chảy… và để tôi thấy rằng mình đang rất hạnh phúc, hạnh phúc
với những gì mà tôi đang có và đánh đổi để có.
“Cuối cùng cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ tiếc là không bao giờ
nói được hết những gì mình nghĩ với người mình yêu thương.
Đời sống đã
mang đi hết những câu kinh trinh bạch mà không phải lúc nào, giờ nào,
thời nào cũng thổ lộ cùng nhau được…”
(Trịnh Công Sơn)
Hoàng Yến Anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét