Sáng.
Mới sáng sớm thằng bạn thân đã gọi đến, cù cưa cho xong câu chuyện thì mất bố nó 15 phút. Nuốt vội hớp cà phê, phóng ra xe nhanh như ma đuổi.
Vừa quẹo phải vào con đường dẫn ra xa lộ, tôi đã thấy rõ một ngày mới sẽ bắt đầu bằng hơn một tiếng đồng hồ khốn khổ. Kẹt xe! Nhìn hàng xe nối đuôi nhau, dài hằng 500, 600 yards mà ngán ngược.
Chịu vậy, biết làm sao bây giờ, cái xứ quái quỷ này xe nhiều quá mà. Xe cũ, xe mới, xe đến từ Á châu, từ Âu châu, rồi xe Mỹ, hàng hàng lớp lớp, cứ thi nhau mà đốt xăng, đốt dầu, mặc cho giá xăng cứ tăng vọt mỗi ngày. Nhìn trước, nhìn sau, bên trái, bên phải, chả thấy ai đi carpool cả.
Ừ, dân Mỹ vậy đó. Giá xăng, dầu tăng, chửi thống đốc, chửi cả tổng thống.
Chửi xong thản nhiên xách chiếc xe tám máy chạy phom phom ra đường, một mình một chiếc xe to, đốt xăng chơi.
Chiều về nhà, cơm nước xong rảnh rỗi gọi phone cho bạn bè ngồi chửi tiếp. Chả bao giờ (dù trong ý nghĩ) muốn đi carpool để giảm thiểu lượng xăng dầu lãng phí và giảm thiểu lượng xe không cần thiết. “Chuyện đó hả? Mấy ổng là thống đốc, là tổng thống, mấy ổng phải lo tìm giải pháp chớ, tụi tui đóng thuế nhiều quá sá mà...”
Trưa.
Ăn trưa về, đang tà tà vào sở, giật mình vì một chiếc xe chạy khá nhanh đang hối hả vào bãi đậu.
À, ra anh, chị này. Cái đôi người này cũng lạ lắm nhá, quãng vài tháng gần đây, bao giờ cũng ăn trưa chung với nhau, về trễ thường lắm. Nhìn kìa, chả biết anh chị ăn cái giống gì mà tóc vẫn còn rối, mặt lại đỏ bừng thế kia. Thật ra, tôi nào đâu muốn để ý đến chuyện của anh chị làm gì.
Phiền cái là mỗi lần có việc qua production line một vài tiếng, trong thời gian chờ đợi, phải nghe đủ chuyện về đôi uyên ương này từ các bà, các cô vốn tự cho mình cái quyền “bàn” chuyện người khác, bàn thật nhiệt tình. Nào là, anh và chị, cả hai đều đã có gia đình. Nào là, vợ anh quê mùa lắm, suốt ngày ở nhà, chả biết ăn diện gì cả. Người thì bảo như thế thì lỗi tại vợ anh, đàn bà mà đù quá làm đàn ông họ chán (!).
Kẻ khác lại bảo lỗi tại anh. Không thương sao cưới? Đã có vợ rồi, vợ xấu hay đẹp, hay, dở gì anh cũng phải luôn tâm niệm mình là người đã có vợ, đâu thể nào mỗi ngày quà cáp như vậy được.
Cứ thế, tranh và cãi bất phân thắng bại. Đấy là phần anh. Sang đến phần chị cũng không kém phần hào hứng. Một bà tuyên bố thẳng thừng: “Đàn bà như chị thì hỏng hết hai cái đức trong tứ đức”.
Bà nói câu ấy với giọng thật đanh thép, nói xong bà hiên ngang nhìn mọi người như ngụ ý: “Ấy, cổ nhân chỉ dạy có tứ đức thôi chứ nếu có đến lục đức hay thất đức thì bà đây cũng có đủ...”.
Bà khác với giọng thương cảm: “Nghe nói chồng chị cũng đẹp dzai lắm, anh là kỹ sư, kỹ xiếc gì đó, làm việc cho hãng Dell, lương cao, tính tình điềm đạm”.
Một chị còn trẻ, quả quyết rằng chồng chị là...thơ sĩ với bút hiệu là Tuệ Sĩ, anh có làm mấy bài thơ tặng...vợ, được đăng báo hẳn hoi. Trong một bài thơ, anh khen chị nhà không tiếc lời:
Nàng thật tuyệt vời.
Nàng đến từ trời.
Mắt sầu vời vợi…
Mèng đéc ơi! Lòng tôi...rối bời. Có cái gì không ổn ở đây nè. Anh lấy bút hiệu là Tuệ Sĩ, chả biết anh có thật là kẻ sĩ thông tuệ không nhỉ.
Chiều.
Lại kẹt xe! Chưa đến được con đường dẫn ra xa lộ đã kẹt cứng, khổ thật! cứ bò như người đi bộ thế này chả biết đến bao giờ mới ra được đến xa lộ, ra ngoài ấy xong, lại kẹt…
Dường như mùa thu đang về thì phải, hai hàng cây phong (maple) bên lề đường, lá đã đỏ thẫm rồi. Tạ ơn đời, còn có hai hàng cây!
Những cây phong này đáng yêu đấy chứ. Cả cuộc đời, chỉ biết nhả oxygen đều đều, tặng không cho loài người, bất kể sang hèn, mùa hè cho bóng mát, mùa thu thì cho lá vàng, lá đỏ, các anh, chị thi sĩ tha hồ làm thơ.
Nếu bây giờ mà thi sĩ Nguyễn đình Toàn có mặt ở đây với người yêu thì chắc ông sẽ vui lắm, chả cần xin xỏ gì với ai cả, ông muốn tặng người đẹp cả xe lá vàng cũng đượcNào, ta nói tiếp chuyện mấy cây phong.
Nãy giờ bạn nghe nói về những lợi ích của cây phong, hẳn là bạn đã thấy quý chúng lắm và sẽ rất bất bình nếu ai đó tự dưng vì một lý do không chính đáng, vác cưa vác búa đến cắt phăng hàng cây thơ mộng. Ấy, vậy mà người ta vẫn làm thế đấy.
Tôi có anh bạn, trước nhà trồng hai cây phong to rất cân đối, tôi thích chúng lắm vì mỗi lần sang nhà anh vào mùa hè, đậu xe dưới bóng cây, còn mát hơn đậu trong nhà.
Một ngày cuối tuần tôi đến nhà thăm anh chị, đậu xe trước cửa rồi vẫn còn ngờ ngợ cứ tưởng mình lầm nhà.
Xem nào, nhà mới sơn lại, có hơi khác, nhưng có cái gì khác lắm kia. Nhìn quanh một lúc tôi mới xót xa hiểu ra. Hai cây phong khoẻ mạnh đã không cánh mà bay.
Hỏi ra mới biết, chị nhờ người xem phong thuỷ, ông thầy phán rằng: “Trồng hai cây trước cửa nhà không tốt, phải trồng ba cây, mà phải nằm thật đúng chỗ mới tốt.
Muốn ăn nên, làm ra phải hạ hai cây này rồi trồng ba cây khác”. Oan uổng chưa! Ông ơi là ông, thầy ơi là thầy! Loài cây chúng đã làm gì nên tội chứ?
Nhìn chúng kìa - Kẹt xe mỗi ngày như thế này, nhìn chung quanh toàn là sắt với thép - Không có chúng chắc tôi điên mất.
Tối.
Về đến nhà đã gần 8:00 giờ pm, đến lúc này thì toàn thân tôi đã cảm thấy mệt nhoài. Bao giờ cũng thế, cứ về đến nhà là như chẳng còn hơi sức, giống y như những lực sĩ chạy bộ đến được finish line vậy.
Đôi khi tôi tự hỏi: “Nếu mình phải lái xe lâu hơn, đến 9:00 pm mới về đến nhà chẳng hạn, thì vào giờ này (8:00 giờ pm, còn ở trên xe), mình có mệt như thế này không?”
Chắc là không. Tôi nhớ mang máng, có đọc đâu đó một bài viết nói về vấn đề này.
Thật ra chúng ta chỉ psychologically mệt thôi, vì khi về đến nhà, tự dưng ta có được cảm giác ấm êm, an toàn, tạm thời không cần phải suy nghĩ hay phải đề phòng bất cứ điều gì nữa nên tất cả gân cốt, tất cả những sợi dây thần kinh đều được thả lỏng, chưa về đến nhà thì cảm giác này chưa có được.
Ừ, có thế chứ, nếu chẳng thế thì tí nữa sao mà ngủ nghê lấy lại sức cho ngày mai.
Cám ơn thượng đế! Đã xong một ngày
Thúc Sinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét