Tôi vẫn thường dỗ mình vào giấc ngủ bằng rất nhiều những cảm xúc khác nhau.
Có khi là nỗi nhớ
Có khi là những giọt nước mắt
Nhưng cũng có khi là những nụ cười
Có khi là nỗi nhớ
Có khi là những giọt nước mắt
Nhưng cũng có khi là những nụ cười
Dù là cảm xúc nào đi chăng nữa, sau cùng tôi vẫn thấy mình chìm vào
trong giấc ngủ một cách rất bình yên, dẫu có lần nữa đêm khi thức dậy,
liếm nhẹ đôi môi tôi thấy có chút gì mằn mặn. Nhưng lúc đó tôi không có
thời gian để nghĩ và để đặt ra câu hỏi tại sao môi mình mặn mà không
ngọt, dù trong nhiều giấc mơ người ta vẫn nói, trên gương mặt tôi nụ
cười là đẹp nhất.
Mà đâu phải chỉ trong giấc mơ, người ta xem ảnh của
tôi, người ta gặp gỡ tôi ở ngoài đời, ai cũng nói số tôi hạnh phúc vì nụ
cười lúc nào cũng luôn thường trực ở trên môi ngay cả khi bão vẫn nổi ở
trong lòng.
Tôi vẫn thường mơ rất nhiều trong những giấc mơ của tôi.
Có những giấc
mơ lạ lùng khiến tôi hoang mang khi tỉnh dậy, có những giấc mơ khiến tôi
tủm tỉm cười nhưng cũng có khi tôi chẳng nhớ gì về giấc mơ ấy cả dù
biết rõ rằng đêm qua, mình đã mơ về một điều gì đấy.
Và thế rồi, tôi gọi
những giấc mơ mà mình không nhớ đến ấy là: "Những giấc mơ của ngày
mai".
Nếu là ngày xưa, chắc hẳn tôi sẽ mơ mộng gọi nó là: "Giấc mơ thời
con gái", nhưng bây giờ có lẽ tôi đã đủ lớn để nhận ra rằng những giấc
mơ thời con gái của tôi đã bay, bay xa tự lâu lắm rồi…
Chỉ còn có ngày mai là ở phía trước!
Đánh cược tuổi trẻ của mình cho một tình yêu không trọn vẹn là điều mà
tôi không hề muốn, ẩn sâu tiềm thức của mình tôi vẫn thấy mình là đứa
sống quá lý trí.
Vì quá lý trí nên bạn tôi bảo rằng đàn ông không muốn
và không dám yêu tôi.
Nhưng thật ra thì tôi nghĩ, chẳng qua là vì tôi
chưa gặp được một nửa của mình nên mới lý trí như vậy chứ khi đã yêu
rồi, đã tìm được một nửa của mình rồi thì lúc đó tôi tin, trái tim sẽ
chỉ đường cho lý trí…
Mùa thu năm nay đang chầm chậm về, tôi vẫn một mình bước trên những con
đường, góc phố thân quen.
Đôi khi tôi vẫn lấy tay quẹt nước mắt rồi mỉm
cười. Nếu ông trời có cho tôi được quay trở lại để sống những tháng năm
xưa, tôi tin mình vẫn sẽ sống như thế.
Sẽ chẳng có điều gì có thể thay
đổi được nữa bởi tất cả những điều đã qua, tất cả những việc tôi làm,
tôi tin có bàn tay định mệnh sắp đặt ở đó.
Những tháng năm đã sống, tôi
biết ơn cuộc đời quá nhiều, biết ơn cả những con người đã đến - ở lại và
đi. Vì qua họ, tôi đã được lớn lên từ những yêu thương và cả những
tiếng thở dài sâu hun hút.
Đêm nay, hít một lần nữa thật sâu cơn gió mùa thu xứ người.
Cảm ơn
những ngày đã qua và những ngày sẽ tới. Sẽ không cắn chặt môi và tự nhủ
lòng thêm điều gì nữa
…Nếu luôn tin rằng "Rồi tất cả sẽ qua" thì cũng hãy
tin đến tận cùng để hiểu rằng "Cũng chẳng có nỗi đau nào là ở lại!".
Hoàng Yến Anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét