Tôi có một cái đồng hồ rất cổ. Nó từng thuộc về mẹ tôi. Bố tôi đưa nó
cho tôi vài năm sau khi mẹ tôi mất. Cái đồng hồ này mang đến cho tôi
nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tôi yêu nó vì nó là của mẹ. Nhưng nó cũng lưu giữ
một vài ký ức không vui nữa.
Nó không phải là một cái đồng hồ phức tạp hay độc đáo gì cả. Nó có quả
lắc. Nó chạy bằng cách cắm điện.
Nó đếm thời gian và cứ nửa tiếng, nó
lại gõ chuông một lần.
Hay ít nhất là nó từng như thế.
Bây giờ thì nó
sai lung tung, bạn không thể đoán trước được là sắp tới nó sẽ gõ mấy
tiếng chuông để báo mấy giờ.
Những cảm xúc buồn nhất từ chiếc đồng hồ đó là lúc mẹ tôi sắp mất, mẹ
bảo chúng tôi rút điện cái đồng hồ ra.
Nghe tiếng tích tắc của nó khiến
mẹ sốt ruột. Thế nhưng tôi vẫn muốn sửa nó để có thể nhớ lại những thời
khắc đẹp đẽ mà chúng tôi từng có khi ở bên mẹ. Nên một lần, tôi đem nó
tới cửa hàng đồng hồ gần nhà.
- Tôi biết cái đồng hồ này không có giá trị vật chất đặc biệt gì. Nhưng nó là của mẹ tôi nên tôi cần sửa nó
Tôi nói với người chủ cửa hàng đồng thời miêu tả tình trạng của nó cho ông biết.
- Bây giờ chúng ta sẽ làm thế này nhé - ông nói - Tôi sẽ tháo bỏ toàn
bộ máy đồng hồ và thay nó bằng bộ máy chạy pin như những chiếc đồng hồ
hiện đại. Thế là dễ và nhanh nhất. Tổng cộng hết khoảng 135 đôla Mỹ. Ông không sửa được nó sao?
- Không, vì chúng tôi không có thời gian và cũng không có đủ linh kiện.
Những người có đồng hồ cũ đến mức này thì khi bị hỏng, họ bỏ đi luôn
thôi chứ không đem đi sửa và cũng không bán linh kiện cho chúng tôi làm
gì.
Tôi cảm ơn ông ấy và về nhà. Tôi gọi điện cho vài nơi khác nhưng người
ta cũng nói y như vậy, họ không có thời gian và cũng không có linh
kiện.Thật là buồn.
Bởi vì người ta chọn cách dễ và tiện hơn bằng cách thay phần máy khác
cho cái đồng hồ cổ đó, thay vì sửa chính phần máy nguyên bản của nó.
Điều này khiến nó trở thành bản copy của những chiếc đồng hồ hiện đại,
thay vì giữ những gì đang là của chính nó.
Nghe cũng hơi giống như cuộc sống. Mỗi chúng ta là một nguyên bản, là
duy nhất, nhưng chúng ta thường sao chép phong cách của một người khác
thường dễ hơn tự phát triển phong cách của riêng mình, thay đổi và thích
nghi dựa trên những gì mình có.
Chúng ta thích giống người này và giống người kia, hơn là “Này, cả thế
giới, hãy nhìn tôi, tôi có thể chưa hoàn thiện nhưng tôi sẽ tốt hơn từng
ngày dựa trên những gì tôi có”. Và rất nhiều người dành cả đời mình để
cố gắng làm… một người khác.
Vậy là, chiếc đồng hồ cổ, được làm bằng tay này, một ngày nào đó sẽ bị
coi là vô dụng. Không phải vì người ta không thể sửa mà là không sửa thì
sẽ dễ hơn.
Cũng giống như việc bạn đem vứt một món đồ đi thì dễ hơn là
đem nó cho người nào cần, hoặc dễ hơn là đem đến chúng tới nơi tái chế.
Cho nên, khi bạn hỏi hầu hết mọi người là tại sao họ không chia sẻ
những gì họ có, trong khi họ có thể, thì bạn sẽ nhận được cùng một lý
do: "Không ai có thời gian cả".
Hãy là chính mình và hãy chia sẻ khi
chiếc đồng hồ của bạn còn đang hoạt động.
Bob Perks
(Mint dịch)
(Mint dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét