Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013
Những Sợi Tóc Mong Manh
Mưa trọn tuần, nắng không còn chỗ trú
Đi lang thang đánh mất cả ngày mai
Trên vai em một thuở tóc xanh dày
Tỏa hơi xuân mượt mà dòng cây cỏ
Từ tóc em, linh hồn anh ở trọ
Có hương tình, tim thở hết tương lai
Có câu thề soi sáng suốt đêm dài
Có lời ru, giấc đời không mộng mị
Tóc là em, em giấu gì trong ấy
Mà mắt anh chỉ thấy một màu mơ
Nhặt thời gian tóc buộc với hồn thơ
Tóc vào đời chẳng dư giờ trống trải
Ôi mùa xuân ra đi không trở lại
Mưa hoàng hôn... em cắt tóc ngắn rồi
Con sóng buồn vỗ nát lồng ngực tôi
Linh hồn rơi theo nụ cười thần chết
Lũ bướm vàng sang mùa đang đổi lốt
Tóc hiền em sao nỡ vuột câu thề
Cơn mưa đời dài hơn cả dòng mê
Nắng trong anh biết về đâu cư ngụ ???
TVũ
(03/20/02)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét