Câu chuyện xảy ra cách đây nhiều năm vào một buổi tối trời giá lạnh tại
miền bắc Virginia. Bộ râu của ông lão đã đông cứng lại bởi sương giá
trong khi chờ đợi để được đi nhờ qua con sông chảy xiết trước mặt. Sự
chờ đợi dường như là vô tận.
Cả người ông lão đã tê cứng và lạnh cóng vì
những cơn gió bắc giá buốt.
Chợt ông lão nghe tiếng vó ngựa gõ từ xa vọng lại đều đặn, mỗi lúc một
gần trên con đường đã đóng băng.
Thoáng chút lo âu, ông đưa mắt nhìn
những kỵ sĩ rạp người trên lưng ngựa đang rẽ qua khúc quanh. Ông thẫn
thờ nhìn người kỵ sĩ thứ nhất lướt qua trước mắt mình.
Người kỵ sĩ thứ
hai lướt qua, và rồi lại thêm một người nữa. Khi đoàn kỵ sĩ lướt qua gần
hết thì ông lão đã gần như là một bức tượng tuyết. Khi người cuối cùng
đến gần, ông lão nhìn vào mắt anh ta và nói: "Anh có thể cho tôi đi nhờ
qua con sông trước mặt được không? Dường như chẳng có một con đường nào
mà một người đi bộ như tôi có thể qua được cả!".
Ghìm cương ngựa lại, người kỵ sĩ đáp: "Tất nhiên rồi. ông hãy lên
đây!". Trông thấy ông lão đã gần như không thể nhấc nổi thân người đông
cứng của mình, anh bước xuống ngựa và giúp ông trèo lên yên.
Rồi người
kỵ sĩ không chỉ đưa ông qua sông, mà còn đưa đến tận nhà ông cách đó chỉ
vài dặm đường.
Khi cả hai gần đến căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng của ông lão, người kỵ sĩ
tò mò hỏi: "Tôi thấy ông đã để rất nhiều kỵ sĩ khác đi qua mà không hỏi
đi nhờ.
Tôi thắc mắc không hiểu tại sao trong một đêm đông giá lạnh như
thế này, ông lại chờ đợi đến người cuối cùng mới xin đi nhờ qua sông?
Nếu tôi từ chối và để ông lại đó thì ông biết làm thế nào?".
Ông lão từ từ bước xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt chàng kỵ sĩ và trả
lời: "Ta sống ở vùng này đã lâu, và ta nghĩ rằng ta cũng đã có thể hiểu
được người khác chút nào đó".
Ông lão nói tiếp: "Khi ta nhìn vào mắt
những chàng kỵ sĩ khác, ta thấy họ không có chút quan tâm nào đến hoàn
cảnh của ta cả. Thật vô ích khi đề nghị họ giúp đỡ.
Nhưng khi nhìn vào
mắt anh, ta thấy được sự tốt bụng và lòng nhân hậu hiển hiện rất rõ.
Ngay lúc ấy ta biết rằng chính tâm hồn cao quý của anh mới có thể sẵn
sàng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn mà thôi".
Những lời nói chân tình của ông lão khiến người kỵ sĩ xúc động sâu sắc.
"Tôi thật lòng cảm ơn vì những gì ông vừa nói", anh nói với ông lão.
"Tôi mong là mình sẽ không bao giờ vì quá bận rộn với công việc đến nỗi
từ chối giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn bằng lòng nhân ái và trắc
ẩn của mình".
Với những lời nói ấy, Thomas Jefferson quay ngựa đi và bắt đầu con
đường đi đến thành công và trở thành tổng thống thứ ba của Mỹ.
Mint
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét