Trắng như màu áo em thường khoe ngày nào, và trắng như thuở ấy khi mình biết yêu…
Màu nắng hay màu áo, ai nhớ được?
Tình yêu vẽ nên cho mình những giấc mộng cuộc sống êm đềm…”
(TRẮNG - Trần Quảng Nam)
Người nhạc sĩ dùng lời thơ, tiếng đàn, nốt nhạc để nhẹ nhàng phác ra một bức họa êm đềm, thơ mộng….
Người ca sĩ dùng hơi thở thổi thêm vào khung cảnh lãng mạn ấy chút gió, chút mây.
Làm nhẹ tung tà áo… Làm hắt ra mùi hương nhẹ nhàng của thịt da, quyện với mùi hoa rừng, mùi cỏ dại của đất trời mông mênh…
Và người nghe là người thưởng ngoạn, ngắm
nhìn, nâng niu.
Là người có thể sẽ trịnh trọng kiếm một khỏang trống
trên bức tường trắng phau trong tâm khảm của mình để treo bức tranh muôn
sắc, muôn hương ấy lên ….
Có thể là một bức tranh đẹp!
Có thể là một bức tranh lập thể không đẹp bằng trong ánh mắt…
Nhưng thiếu một trong 3 người, bức tranh này nhiều khi sẽ chẳng bao giờ hoàn tất…
Donho,blog
Có thể là một bức tranh lập thể không đẹp bằng trong ánh mắt…
Nhưng thiếu một trong 3 người, bức tranh này nhiều khi sẽ chẳng bao giờ hoàn tất…
Donho,blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét