Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Hương Tết


Năm nào cũng vậy ,cứ vaò ngày ông Táo về trời “lão phu nhân” lại đi mua kiệu,hành về muối chua.
Sáng, “lão phu nhân” tất tả mặc áo dài đi dạy ,tất tả nên để quên hai cái chấm bi tròn phấn hồng trên đôi gò má !

 Hai “tiểu thư” vừa cười ngặt ngẽo, vừa xăng xái tán đều phấn ra cho má.Các nàng (đều học buổi chiều) được giao việc : cắt đầu cắt đuôi những củ kiệu,củ hành đáng ghét kia.
 Đã vậy, má còn chọn loại kiệu Huế bé tẻo tèo teo,thấy ngao ngán,chán mớ đời …
Cũng may,là chị,tôi tận dụng cái uy quyền ghê gớm của vị “đại tiểu thư”,sai bảo “tiểu tiểu thư”, còn mình thì ngồi bên đọc báo,nghe nhạc ngắn trời mây … 

Thật ra, không phải đại tiểu thư tôi làm biếng , mà tại bầu trời mùa xuân tươi thắm quá ,báo xuân hấp dẫn quá,nhạc xuân nao lòng quá! “Mùa xuân đến đạp xe trên phố ,tóc xõa vai mềm. 
Mùa xuân hát nụ hoa thơm ngát nở trên môi hồng …”
Tiểu tiểu thư ngoan hiền như đất ,cắm cúi làm.thỉnh thoàng liếc nhìn,thấy tội tội ,tôi bèn thưởng nhỏ cục kẹo,cái bánh. Canh chừng ,coi nhỏ mỏi mệt,tôi khen nhỏ khéo tay.Nhỏ thở dài,tôi nịnh nhỏ xinh gái …

 Một người làm dĩ nhiên khác hai người.Trưa , má đi dạy về , la : cả buổi sáng mà các con làm được có chừng này thôi hả? Tiểu tiểu thư thiệt thà khai báo.Thế là đại tiểu thư bị hai roi vào mong,vừa cười vừa mếu, vì má chỉ đánh giỡn chơi thôi !
Rồi cũng xong cái món dưa kiệu,củ hành kia.Những chiếc thẩu thủy tinh trong veo đã xếp hàng trên kệ bếp.Nhưng củ kiệu thuôn dài,be bé,trắng muốt ken dày coi rất ư duyên dáng ,yểu điệu thục nữ! 

Củ hành thì tròn trịa,hồng hào,mũm mĩm như cặp má em bé. Xem ra chúng không còn đáng ghét khi ta đưa chúng vào miệng,kèm với tôm khô,thịt luộc. Đúng là qua cơn bỉ cực tời hồi thái lai !Mà nào đã hết nỗi đoạn trường của chị em chúng tôi.
 Má tôi còn rinh về nào là đu đủ xanh ,cà rốt ,cù cải trắng … để làm dưa món. Lại cắt ,lại tỉa.
 Chao ôi khổ!Khổ không sao kể hết Nhưng hễ cái khổ đi qua ,cái sung sướng lại tới,ăn bánh chưng mà kèm dưa món thì tuyệt cú mèo!
Rồi má còn bày ra làm mứt gừng,gói bánh chưng … Lý lẽ của má là : Đàn bà con gái,dù chễm chệ trên ngôi nữ hoàng,cũng phải biết chuyện bếp núc! Biết để làm,nếu cần, và phải biết để còn dạy con hoặc chỉ để coi ngó,chỉ vẽ người giúp việc.
Ôi thôi,còn nhiều nỗi khổ nữa … Nhưng, như tôi đã nói, sau nỗi khổ luôn là niềm vui … Chẳng hạn len lén nhâm nhi miếng mứt khi chúng đang còn sôi riu ríu trên bếp …

 Chẳng hạn , vớt cái bánh chưng đầu tiên thử coi chín chưa … Xin “bật mí” rằng ,tôi đã từng bị phỏng môi vì cái tội “thử” này!
Phần “lão gia” , hổm rày cũng cực dữ à nhen : dọn dẹp,lau chùi nhà cửa …

 Và chiều 30, lão gia ra vườn chặt nhánh mai đẹp nhất,trĩu nụ nhất,cho vào bình.
 Hai tiểu thư , miệng rúc rích nói cười, tíu tít làm điệu cho mai: nào thiệp xuân,nào những câu “Phúc,Lộc,Thọ” …
Theo lệnh lão gia,mọi việc phải hoàn tất trước mười giờ .Giao thừa ,phòng khách sáng trưng,lung linh nến,hoa,rộn ràng nhạc xuân : “Cùng đón chúa xuân đang giáng xuống trần. thế gian lắng nghe tình xuân nồng …” 

Trên bàn thờ là đĩa trái cây to … bành ki có đủ cầu ,dừa ,đu đủ,xoài sung.
 Cạnh đó ,những hộp bánh mứt rực rỡ sắc màu ,có thắt nơ hồng … Hai tiểu thư bấm nhau,cười tủm tỉm : “Chu choa , lão gia và lão phu nhân nhìn nhau tình tứ quá ta ơi!”
Năm,bốn,ba,hai,một! Giao thừa ! 

Cả nhà quỳ xuống,cầu nguyện năm mới bình an ,vạn sự như ý …
Có một năm ,má tôi thay đổi “tư duy” hổng làm gì hết,ra chợ mua cho khỏe .Các tiểu thư vỗ tay hoan hô reo mừng,tỏ lòng biêt ơn.
Những ngày cuối năm của năm đó ,nhà như thiếu vắng một cái gì,trống trãi buồn buồn …
 Chúng tôi đi tới đi lui,ngẩn ngẩn ngơ ngơ … Lão phu nhân cũng nhận ra sự thiếu vắng ấy .
Thì ra lăng xăng chuẩn bị cho Tết cực mà vui. Vậy là lại đi chợ ,lại hì hục bày ra đủ thứ để làm .
Cái này cái nọ,có thể chút chút thôi … Nhưng lại có sức lan tỏa nồng nàn hương Tết,hương thơm của đầm ấm , hạnh phúc. Và của yêu thương …

                   Kim Chi
                                     
                               

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét