Cuối căn phòng tiếp tân của Viện Vật lý Trị liệu và Phục hồi Chức năng,
có một tấm bảng đồng gắn chặt trên tường.
Suốt mấy tháng trời vào viện
để điều trị, tôi đã ra vào căn phòng ấy không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, tôi chưa bao giờ đi về phía tường bên kia để đọc những gì
viết trên tấm bảng đồng ấy.
Rồi tình cờ một buổi chiều nọ, tôi đã đọc
nó. Tôi đọc rồi đọc lại lần nữa.
Sau khi đọc xong lần hai, tôi gần như
bật khóc - không phải vì buồn, mà bởi một cảm giác ấm áp khiến tôi xúc
động đến mức phải bấu chặt tay vào chiếc xe lăn của mình.
Tôi muốn chia sẻ với các bạn những dòng chữ ấy:
"Điểm tựa cho những ai đang đau khổ
Tôi xin Thượng đế ban cho tôi sức mạnh để có thể đạt được những điều
tôi mong muốn.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi sự yếu ớt, để tôi học cách
sống khiêm cung.
Tôi cầu xin sức khỏe để có thể làm nên những điều vĩ đại.
Nhưng Người
chỉ ban cho tôi ốm yếu để tôi có thể làm những điều tốt hơn.
Tôi cầu xin sự giàu có để cảm thấy mình luôn hạnh phúc.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi nghèo khổ để tôi có nhiều hiểu biết.
Tôi xin Người quyền lực để được người đời ca tụng.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi yếu đuối để tôi luôn cần có niềm tin.
Người đã cho tôi cuộc sống để tôi tận hưởng tất cả mọi điều.
Tôi chẳng
có được những gì tôi đang khẩn cầu - nhưng lại được mọi thứ mà trước kia
tôi từng ao ước.
Ngoại trừ bản thân tôi, mọi nguyện cầu thầm kín của tôi đều được Người
đáp trả. Và tôi, giữa mọi người, cảm thấy được ưu ái biết bao nhiêu!".
Roy Campanella
(Haley dịch)
(Haley dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét