Ai mua... Nỗi buồn... không?”
Cô Bé cất tiếng rao lanh lảnh và ngân dài con hẻm chật chội nhưng tấp nập người qua. Nơi đây, đang nhóm chợ. Họ bày bán đủ loại mặt hàng: Danh Lợi, Ðịa Vị, Tài Sắc, Lương Tri...
Những
mặt hàng đắt đỏ vô cùng nhưng mọi người lại chen chúc nhau mua cho bằng
được. Họ trả giá, kì kèo bớt một thêm hai…tạo thành một không gian cực
kỳ hỗn độn.
Họ xô đẩy, chen trước lấn sau rồi hí hởn khi cầm trong tay
mặt hàng vừa mua được.
Có một vị khách dường như vừa “mặc cả” được món
hàng “Linh Hồn” với giá phải chăng nên xem chừng đắc ý lắm.
“Ai mua...Nỗi Buồn... không?”
Tiếng rao lại vang lên...giọng Cô Bé không còn lảnh lót nữa mà đã khàn đi nhiều vì phải cố gắng rao to để lấn át những tạp âm từ phía đám đông kia....
“Ai mua...Nỗi Buồn... không?”
Tiếng rao lại vang lên...giọng Cô Bé không còn lảnh lót nữa mà đã khàn đi nhiều vì phải cố gắng rao to để lấn át những tạp âm từ phía đám đông kia....
Cô Bé mệt mỏi, đặt quang gánh xuống, lặng lẽ ngồi nơi xó hẻm.
Khuôn mặt thiên thần của cô lộ vẻ tuyệt vọng.
Thỉnh thoảng, có vài khách
đi ngang qua tò mò ghé mắt xem thử “Nỗi Buồn” là gì nhưng rồi "chào
lơi” và quày quả tiến về phía đám đông náo nhiệt đằng kia.
Cô bé thất
thểu, nhìn “mặt hàng” của mình rồi thì thào: “Nỗi Buồn của mình cũng giá
trị lắm cơ nhưng sao chả ai buồn mặc cả thế?". Nó làm bằng “nước mắt”
từ những “cơn đau”của kiếp người.
Chợ tan. Cô bé lầm lũi gánh “Nỗi Buồn” ra về...
Bước đi khấp khễnh vì
quang gánh oằn nặng trên vai...Bóng cô chìm dần rồi tan loãng giữa chợ
đời. Chợ tan. Cô bé lầm lũi gánh “Nỗi Buồn” ra về...
... “Mình có món quà này muốn tặng cho bạn nè?”
Người bạn mới quen ra vẻ tò mò:
“Quà gì thế?”
“Nỗi Buồn”
Người bạThôi, bạn cất lại đi. Mình đã có nhiều rồi.” Cô bé thất vọng vì bị từ chối khéo. Một vật giá trị như vậy mà ngay cả “cho không biếu không” người ta cũng không thèm nhận. Cô Bé lại ôm “Nỗi Buồn” ra về...Món quà cứ như đè lên trên ngực của cô bé...nghẽn thở.
Cô Bé băng qua cánh đồng mộng....Nơi đây
toàn hoa thơm và cỏ lạ...Giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên...Cô Bé
ướm thử đôi chân trần của mình trên vết hài cổ tích. Nụ Cười nắc nẻ trẻ
con và đôi mắt ngây ngô thơ dại. Cô nghêu ngao bản “đồng dao” rồi mải
mê đuổi theo cánh chuồn chuồn đến tận đỉnh đồi mà không haỵ. Trên đỉnh
đồi lộng gió, có vài cô cậu nhỏ đang thả những cánh diều mơ ước.
Bất chợt, Cô Bé nhớ đến “Nỗi Buồn” của mình. Cô mang nó ra thả vào hư không...Nỗi Buồn bay lên, bay lên...bay vào cõi phù sinh huyễn mộng...
Bất chợt, Cô Bé nhớ đến “Nỗi Buồn” của mình. Cô mang nó ra thả vào hư không...Nỗi Buồn bay lên, bay lên...bay vào cõi phù sinh huyễn mộng...
Cô
thấy lồng ngực mình nhẹ nhỏm hẳn đi, như vừa có ai gỡ tảng đá ngàn cân.
Ðược một chặp, “Nỗi Buồn” lại đáp xuống, rơi nhè nhẹ bên cạnh cô...Vô
hình
Cô thiếp đi với Nỗi Buồn nằm gỏn lọn trong
lòng. À...à... ơi, có bàn tay nhẹ lay chiếc võng tình, ru cô và Nỗi Buồn
vào cơn mộng mị của kiếp nhân sinh. Ngủ ngoan nhé, Nỗi Buồn ơi! Ngủ đi
để quên cơn đau vùi... À...ơi, chiếc võng tình đong đưa...một kiếp người
đong đưa.
Cô choàng giấc. “Nỗi Buồn” vẫn nằm im đó. Dường như nó không muốn thức dậy để đối diện với thực tại.
Cô luồng sợi chỉ hồng nhan con gáị, khâu vá lại rách mục thời gian...
Và thời gian...
Diêu Linh
Cô choàng giấc. “Nỗi Buồn” vẫn nằm im đó. Dường như nó không muốn thức dậy để đối diện với thực tại.
Cô luồng sợi chỉ hồng nhan con gáị, khâu vá lại rách mục thời gian...
Và thời gian...
Diêu Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét