Bạn thân,
Mùa thu Carlsbad đã trở lại, những nụ hoa vàng của bụi cúc sau vườn đã hé nở trong nắng mai, và những cây phong dọc theo con dốc trước nhà lá đã thay mầu, chỉ vài ngày nữa là rơi ngập lối đi.
Mùa thu làm tôi nhớ tới một bài thơ cũ của một tác giả mà tôi cứ mơ hồ nghĩ là Thái Thủy, nhưng gần đây truy tầm trên Internet mới thấy là của Huy Phương:
Mùa này hoa cúc đua nhau nở
Thiên hạ xênh xang mặc áo hồng
Một chuyến đò ngang là mấy bến
Mà người ta vội vã sang sông
Thiên hạ xênh xang mặc áo hồng
Một chuyến đò ngang là mấy bến
Mà người ta vội vã sang sông
Hôm qua tóc mới tầm vai ấy
Nay đã môi son thấm rượu nồng
Má thắm mấy đời tươi trẻ lại
Còn gì cho chuyện cũ hay không? …
Vào tuổi đó tôi đang học lớp đệ Tứ trường Trần Lục, một truờng di cư từ ngoài Bắc vào Nam năm 1954, nhưng không có trường sở nên chúng tôi phải học nhờ trường tiểu học Tân Định.
Hiệu trưởng là cha Long, thày Thiên Phụng dạy nhạc, thày Ngọc dạy vẽ và thày Doãn Quốc Sỹ dạy văn.
Tôi dốt nhạc nên lần nào trả bài cũng bị đuổi xuống ngay sau khi mở mồm hát được nửa câu, thế nhưng vẫn còn khá hơn anh bạn Nguyễn Hữu Thầm, học từ đệ Thất tới hết đệ Tứ mà năm nào cũng bị điểm âm vì chưa hát đã ôm miệng cười! (Bạn cũ: bây giờ bạn ở đâu? L)
Tôi vẽ cũng chẳng ra gì, thầy Ngọc chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu mỗi khi chấm bài của tôi, chỉ có môn Văn là tôi tương đối khá hơn cả.
Trong một kỳ thi lục cá nguyệt tôi được điểm cao nhất lớp, và được thày Sỹ tặng cuốn “Đêm Giã Từ Hà Nội” của nhà văn Mai Thảo.
Tôi đọc đi đọc lại tập truyện đó nhiều lần, và uớc mơ làm người viết văn từ ngày còn trẻ dại đó.
Trường Trần Lục sau này có cơ sở riêng, và được đổi tên thành Nguyễn Du, nhưng lúc đó tôi đã về Đà Lạt sống với gia đình.
Khung cảnh trữ tình của thành phố cao nguyên càng làm tôi càng thêm yêu thích văn chương. Tập giấy pelure dày của bố tôi được tôi dùng để viết, để xé, để gửi bài cho trang học sinh của tờ báo Ngôn Luận tại Sài Gòn.
Gửi nhiều nhưng tôi cũng chỉ có được một bài chọn đăng, cho tới khi tập giấy hết nhẵn.
Bố tôi hỏi viết gì mà dùng nhiều giấy quá vậy, tôi nói viết thư cho bạn vì ngượng không dám nhận là mình đang tập viết văn, và mặc dù đã tăng số bạn lên mười lần, tôi vẫn bị bố mắng cho một trận vì phí phạm!
Năm 2007 tôi in tuyển tập đầu tay “Về Nơi Mù Sương” nhưng lúc đó bố tôi đã qua đời, tôi không có cơ hội cám ơn bố là nhờ tập giấy ngày xưa mà bây giờ tôi mới “gõ” được như thế này!
Bạn thân,
Thời trẻ dại của tôi đi đã qua lâu thế nhưng tôi vẫn còn nhớ những chuyện rất nhỏ nhặt của những ngày tháng ấy.
Khi đó gia đinh tôi nghèo lắm, mẹ tôi hàng ngày cõng đứa em tôi trên lưng, đi bộ từ trại định cư Du Sinh ra chợ Đà Lạt, không dám đi xe Lam vì muốn để dành vài đồng mua quà cho các con.
Đó cũng là một lý do tại sao tôi vào trường SQHQ khi mới học xong trung học lúc chưa đầy 18 tuổi, thế nhưng chẳng bao giờ tôi ân hận là đã nhập ngũ quá sớm vì nhờ thế mà tôi đã đến được những bến bờ xa lạ, gặp gỡ những người tôi yêu thương, và đã sống những ngày rất đáng sống của cuộc đời con trai thời loạn, mặc dù tôi đã ra khỏi VN vài năm trước khi cuộc chiến tàn.
Năm ngoái tôi viết “Mùa Thu Yêu Đương” kể với bạn về những người tôi gặp gỡ tại những bến bờ xa lạ, năm nay viết “Một Thời Trẻ Dại” để chia sẻ với bạn một chút kỷ niệm liên quan tới những ngày tháng long đong của cuộc đời.
Mong bạn lúc nào cũng yên vui, giữ gìn sức khoẻ vì cũng sắp tới ngày chúng mình viễn du nam bán cầu với nhau.
Đi để tìm lại chút hương xưa vì sợ rằng một vài năm nữa chúng mình chỉ còn có thể đứng trên bờ nhìn ra biển, thở dài tiếc nuối những tháng ngày bồng bềnh sông nước đã qua. Nhớ bạn rất nhiều.
Tình thân,
N.Xưa
--thx chu'TQT !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét