Trong cuôc đời mỗi con người, sự thay đổi luôn là điều cần thiết, tôi
cũng không là ngoại lệ bởi cái dòng chảy thời gian bất tận này, nếu
không thích nghi để hòa nhập thì tôi cũng chỉ mãi dậm chân tại nơi bắt
đầu.
Dẫu là vậy, nhưng những cung bậc cảm xúc của ngày hôm qua ấy vẫn cứ
“tự nhiên” trôi dạt về. Để giờ đây, khi đi qua một đoạn đường khá xa,
tôi phải rùng mình trong một khoảnh khắc nhỏ thôi: “Ừ thì những gì đã
qua hãy để thả nó trôi, đôi khi chúng ta phải học cách chấp nhận, cách
từ bỏ để tìm đến và giữ lấy những gì yêu thương nhất”.
Mỗi ngày trôi qua, vẫn công việc quen thuộc tôi cần mẫn gieo hạt giống
yêu thương và vị tha bởi tôi biết rằng, dù ngày mai có ra sao, có bao
nhiêu sóng gió vẫy gọi thì ngày hôm nay tôi phải sống thật hạnh phúc, và
phải cố giữ vững niềm tin yêu trong cuộc sống. Bản năng của con người
ta luôn muốn nhìn vào quá khứ, tôi không muốn bản thân bi lụy, vin vào
những hồi ức mà sống.
Và tôi cũng đủ mạnh mẽ để hiểu rằng mình đang đi
trên con đường của hiện tại và tương lai. Dù sao đi chăng nữa, thì hôm
xưa cũ ấy đã từng tồn tại, ít nhiều cũng lắng đọng lại và thôi thúc nổ
lực không ngừng trong tôi. Hôm nay là một chiều ngược gió, sống lại
trong cảm xúc ấy, tôi không khỏi bùi ngùi và phải thốt lên hai chữ “giá
mà…”
Cuộc đời chỉ thay đổi khi bản thân mình chịu thay đổi, tôi rất hiểu giá
trị của thời gian, mới ngày hôm qua thôi tôi còn nghĩ mình đang rơi vào
trạng thái “bước đường cùng”. Thực sự, lúc ấy mình cần lắm một cái nắm
tay để tiếp thêm nghị lực, một câu nói để vực dậy cái tinh thần đang
tuột dốc chứ không phải là những ánh mắt thương hại, cái im lặng đến tàn
nhẫn. Có một điều tôi chắc rằng, không ai dạy mình cách đứng dậy ngoài
chính bản thân, chỉ có như vậy mình mới đứng vững và bước tiếp trong
hành trình mới.
Con đường còn dài và rộng lắm, điều quan trọng là tôi đã
tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống sau mỗi lần vấp ngã ấy.
Nhìn lại chặng đường đã qua, cũng từng có lúc tôi muốn buông xuôi tất
cả, nước mắt cứ thế tất tả rơi ngược xuôi. Tôi đủ lớn để nhận ra những
vết xước ngày nào tồn tại chẳng qua là bản thân mình tự cho nó cái quyền
làm việc ấy. Giờ đây, tôi đã biết yêu cuộc sống hơn, không tự cho mình
cái quyền làm tổn thương mình nữa. Những gì đã xảy ra sẽ không thay đổi
được nữa và chỉ có sự thay đổi nho nhỏ trong nhận thức để nhìn mọi thứ
nhẹ nhàng và đơn giản hơn thôi. Đắng đót của ngày hôm qua ấy là học phí
mà tôi phải trả để có được sự trải nghiệm.
Tôi có một trái tim để sống, một cuộc đời để trải rộng sự yêu thương.
Sự tha thứ là món quà mà tôi dành cho tất cả những gì đã mang đến với
tôi, chính điều đó giúp tôi nhìn cuộc sống bằng ánh mắt thiết tha hơn và
tìm được những hạnh phúc nhỏ nhoi, vụn vặt nhất giữa đời thường.
Có lẽ
sự bao dung của tôi chưa đủ lớn, món quà muốn tặng mình vẫn còn vẹn
nguyên, bởi cứ ngỡ rằng mình “đã quên” nhưng thực ra lòng tôi vẫn còn
những gợn sóng nhỏ cứ mãi lăn tăn cũng không biết lúc nào cơn gió nhỏ
thổi bùng chúng thành những ngọn sóng nữa?
Đôi khi muốn từ bỏ tất cả để
tìm sự bình yên, tự tại trong tâm là tôi thấy hạnh phúc lắm rồi nhưng
sao vẫn cứ thấy nó cách tôi một tầm tay với. Mọi thứ đều có cái giá phải
trả, tôi vẫn đi trên con đường của riêng mình và đã sống rất thật với
chính bản thân dẫu rằng ngoài kia còn bao nhiêu người cứ nhìn và cười
một cô ngốc như tôi.
Tôi không phải là người mạnh mẽ và nghị lực nhất bởi những phút yếu
lòng tôi vẫn không thể giữ được sự thăng bằng trong cuộc sống và mãi lẫn
quẫn với cái bóng của ngày hôm qua. Dù rằng, đó chỉ là cảm xúc bất
chợt, tôi chẳng thể gia hạn hay điều khiển được nó nhưng chính điều đó
sẽ là động lực, là kim chỉ nam tốt nhất và rồi tôi sẽ nhanh chóng vượt
qua tất cả bằng cách này hay cách khác. Đơn giản vì tôi không cầu toàn,
cũng chẳng muốn tạo nên thành tích ở mỗi nơi tôi qua mà để tôi biết yêu
thương hơn cuộc sống này và những con người xung quanh.
Tôi vẫn phục ở mình nghị lực sống và sự kiên cường sau mỗi lần vấp ngã.
Giờ đây, tôi đã tự vực mình dậy, ngăn những giọt nước mắt đang chảy
ngược, chẳng phải gào thét đòi sự công bằng trong cuộc sống, cũng không
cố gắng chỉ trích lỗi lầm.
Sự lựa chọn sẽ chẳng bao giờ là dễ dàng, nhất
là đối với trái tim nhỏ bé dễ tổn thương của tôi. Quá khứ là một phần
của ngày mai, nhờ có nó mà mình lớn lên, chỉ có cách ứng xử là cái mình
phải học để chấp nhận và thay đổi dẫu biết rằng đó là điều không dễ chút
nào. Đi qua những cung đường trải đầy gai góc, tìm được sự bình an trên
nó nghĩa là hạnh phúc đang đợi ở cuối chặng đường.
Tôi tin sự kiên định
ở bản thân, lòng bao dung đối với cuộc đời và biết quý trọng, nâng niu
từng giây phút để khi ngoảnh lại tôi không phải hổ thẹn, tiếc nối.
Tôi
nhớ mãi câu nói của nhà văn Marc Levy: “Hãy thay đổi những gì có thể
thay đổi, chấp nhận những gì không thể sửa chữa và đủ khôn ngoan để nhận
thức sự khác biệt”, khi nào làm được điều đó nghĩa là tôi đã đủ bao
dung với chính bản thân mình!
Phương Dung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét