Giữa một trưa Sài Gòn mát lòng thế này, tự nhiên hắn
lại thèm ước mơ. Ước mơ rất đỗi ngày thường. Hắn ước được ngồi một mình,
thật yên, nhâm nhi một tách trà chứ không phải một ly cafe đen.
Một
ngày nào đó, cách hiện tại không quá lâu nhưng cũng quá đủ để quên, cô
học trò nhỏ dúi vào tay hắn những cái lọ bé nhỏ nhiều màu. Chính xác là 5
lọ, 5 màu: xanh, đỏ, hồng, vàng và cam. Và nó ngây ngô hỏi hắn: "Có bao
giờ cô ước chưa?".
Ngay giây phút ấy, hắn giật mình: mình có mong điều
ước không nhỉ?
Ngây người ra, hắn trả lời dối trá: "Có chứ, con người ai
cũng muốn ước mơ. Con thì sao?". Con bé vô tư trả lời: "Con thích lái
chiếc xe hơi sang trọng này, xe nhà con không đẹp bằng. Ba con nói con
học giỏi, ba con sẽ mua".
Hắn cười: "Ừ, con học giỏi đi". Rồi hắn nghĩ:
"Hồi bé, hắn ước gì nhỉ?".
Con bé học trò viết nắn nót điều ước của mình cho vào
chiếc lọ rồi cất cẩn thận. Hắn thấy nó có cả một bộ sưu tập điều ước với
nhiều màu sắc. Lúc đó, hắn không nghĩ đến chuyện nó ước gì mà chỉ nghĩ,
nuôi điều ước cũng tốn lắm tiền. Mỗi cái lọ ấy cũng không rẻ, so với
những đứa học trò. Cầm món quà trên tay, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó hay
ho với những chiếc lọ.
Hắn không nuôi điều ước. Hắn thổi vào những chiếc lọ
xinh xắn ấy những hạt cát, viên đá nhỏ... mà hắn xách về sau những
chuyến đi. Rồi hắn cũng không nuôi những chiếc lọ ấy cho riêng mình.
Trên mỗi đoạn đường, hắn để lại cho một ai đó mà hắn hội ngộ. Bây giờ,
không biết những hạt cát ấy có nhớ những chuyến đi của hắn không? Ô, thế
nhưng, trưa nay... hắn lại thèm nuôi một điều ước vào một chiếc lọ. Hắn
tìm một chiếc thủy tinh bé nhỏ giữa Sài Gòn rộn rã nhưng hắn đã không
tìm ra.
Một vài trang sách được lật ra, một vài từ là lạ được
ghi nhớ, một vài cái nhìn lạ lẫm... một giai điệu quen thuộc được ngân.
Tiếng người ta rủ rỉ nhau về chuyện đời sống, chuỵên yêu, chuyện giận
hờn.
Mùi cafe từ góc bàn bên cạnh cứ líu víu tâm hồn. Hắn cười, thế là
tan một điều ước. Hắn nhớ cái lần xa lắc xa lơ, vào tháng tư, trời không
nắng thế này mà mưa đến mệt lòng người. Họ đã ngồi với nhau, không nói
gì, chỉ im lặng và nhìn trăng lao mình xuống lòng sông.
Ngày hôm ấy, có
một người rất đau. Mùa đi qua rồi lại len lỏi trở về. Người với người
chả chờ nhau như đã nghĩ. Thương yêu thì có lạ lẫm gì chuyện buồn vui?
Ấy thế nhưng... xa rồi.
Hắn đọc đi đọc lại truyện ngày xưa rồi đau đáu chuyện
mình. Trời đất, hình như truyện giống truyện. Cuộc đời mà, sao chép là
chuyện miễn bàn. Hắn chỉ không cười đựợc như người ta trong truyện.
Ngày
nối ngày chìm trôi... Hắn có một người bạn hát bài Chỉ chừng đó thôi
rất "nồng". Lần nào nghe, hắn cũng im ỉm.
Những lần như thế, hắn toàn
nghĩ chuyện buồn nhưng lòng thì vui lắm vì tưởng đâu sợi dây yêu thương
bị đứt hồi nảo hồi nao rồi. Nhưng khi thấy lòng nặng thì mới biết,
thương yêu còn đó, đầy ắp.
Hắn đã ước hết một điều ước.
Điều ước cho bình yên...
Miên Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét