Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013
Chiều rơi
Tay chạm ngón đan nỗi buồn rất ngọt
Đông hững hờ cắt lạnh những niềm tin
Khép đôi mắt hai hàng mi lệ chảy
Gió vô tình ghé lại hỏi vì sao?
Đêm thiếu sáng trời nghiêng bóng tối
Vàng võ chiếu chăn nồng nàn lịm tắt
Lời nỉ non em ném lại phương trời
Anh không về giăng phiền muộn chơi vơi
Em nơi này... tay vươn dài chẳng đến
Lũ bướm bận buổi chiều không trở lại
Xóa môi hôn hoa vàng xưa phai dấu
Có lẽ nào mình sẽ vắng xa nhau?
Giọt tình rót nghe cạn dần nhịp thở
Rơi lại cuối vườn hoa khế bơ vơ
Thôi buồn vui khép lại áng mây mờ
Thương yêu mỏng nở ngược mùa ngây ngất!
Cỏ Dại
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét