Khóc dùm
Cô bé đi học về muộn, ba mẹ rất lo.
Khi thấy cô về, ba mẹ hỏi xem con đã đi đâu và làm gì?
- Con dừng lại giúp bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng.
- Nhưng con đâu có biết sửa xe?
- Đúng ạ, nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc.
Cũng như cô bé đó, không phải ai trong chúng ta cũng biết sửa
xe đạp.
Nhưng chúng ta biết chia sẻ những nỗi lo âu và sợ hãi.
Cuộc
sống là một con đường rất dài, sẽ còn nhiều lần gặp cảnh "hỏng xe" lắm.
Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ và an ủi
Sống ở đời (Phạm Quốc)
Từ hồi còn học trung học, cha tôi có thói quen vặn đồng hồ
chạy nhanh năm phút. Rồi vào đại học, ra trường, đi tìm việc làm, lập
gia đình... cha tôi vẫn giữ thói quen như thế. Cha dạy tôi: "Phải luôn
tôn trọng giờ giấc, và đừng để ai khó chịu vì mình chậm trể con ạ".
Năm ngoái được thăng chức giám đốc, cha thay đổi thói quen
đột ngột: cha vặn đồng cho chạy chậm năm phút. Tôi thắc mắc, hỏi tại
sao, cha trả lời: "Phải nghiêm khắc với chính mình nhưng lại dễ dàng với
người khác con ạ!"
Bi kịch (Huỳnh Thanh Vân)
Sạp anh chị ít khách vãng lai. ế ẩm, vốn cạn dần, nợ nần
chồng chất. Anh mượn rượu giải sầu, sanh tật đánh vợ. Chịu đòn không
thấu, chị làm đơn ly hôn.
Bạn bè giải hoà, góp tiền cho chị mượn vốn
không lãi. Chị bỏ hàng, chia giá sỉ cho người bán lẻ đầu chợ, nhờ vậy
đắt khách.
Anh bỏ rượu, giúp vợ tần tảo năm, sáu năm dài, nợ trả xong,
nhà có đồng ra đồng vào, con cái học giỏi. Chị vui chưa kịp nở nụ cười,
cơn đau ập đến...
Cầm đơn thuốc trong tay chị ước gì mình dốt, không
biết đọc hai chữ: ung thư.
Đôi mắt ( st)
Có một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, 2
người cùng yêu nhau, đến một ngày cô gái nói với chàng trai: "Khi nào em
nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh". Rồi đến một ngày kia cô gái
được phẩu thuật mắt và cô đã nhìn thấy được ánh sáng. Chàng trai hỏi:
"Bây giờ em đã thấy được cả thế giới, em sẽ lấy anh chứ?"
Cô gái bị ngẩn ngơ choáng váng khi thấy chàng trai cũng bị mù như
mình. Cô ta từ chối anh. Chàng trai ra đi trong nước mắt và nhắn lại
rằng: "Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé, vì đó là món quà
cuối cùng anh có thể tặng em".
Chung riêng (Nga Miên)
Chung một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa
chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớp, ngồi chung bàn, đi về chung
lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần
bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua tuổi thơ với chung những kỷ niệm
rồi cùng lớn lên...
Uống chung một ly rượu mừng, chụp chung tấm ảnh... cuối cùng
khi anh là chú rễ còn em chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn
có gì chung nữa, anh giờ là riêng của người ta...
Tình già (Nguyễn Thái Sơn)
Đêm tối đen.Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông
khó ở trong mìnhđã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây são rồi đẩy đưa bâng quơ
trong vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà...
Ông trách: "Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho
khổ con mắt vậy?".
Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém
cười, bà đáp: "Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?".
Điện thoại (Võ Thành An)
Nhà không có điện thoại, anh Hai đi làm xa muốn thăm Mẹ phải
gọi nhờ nhà hàng xóm. Người hàng xóm không vui lòng nhưng chẳng nói ra.
Anh Hai ngại nên những cuộc gọi về cứ thưa dần.
Mẹ dành dụm tiền, nhà mắc được điện thoại.
Cũng có khi do bận
việc nên cả tuần anh Hai mới gọi về một lần. Từ ngày nhà có điện thoại
Mẹ ít đi đâu, làm gì cũng loay hoay bên chiếc máy.
Có người hỏi lý do,
Mẹ nói: "Sợ thằng Hai gọi về mà không gặp được".
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét